Khi Sở Tiểu Điềm tỉnh lại là Đoàn Tiêu đã đánh thức cô.
Cô chưa từng nghĩ rằng bản thân có thể ngủ say như chết trong điều kiện như vậy, ngay cả khi xe đã dừng lại mà cũng không biết.
"Dậy đi, Tiểu Điềm."
Sở Tiểu Điềm dụi mắt, bỗng nhiên cô nhận ra gì đó, cô ngẩn người.
Khoan đã…
Vừa rồi có phải Đoàn Tiêu gọi cô là "Tiểu Điềm" không?
Hay là cô nghe nhầm rồi?
Trước giờ anh đều gọi đầy đủ họ tên của cô, cứ Sở Tiểu Điềm này Sở Tiểu Điềm nọ, lần nào cũng đều là giọng nói trầm thấp, tràn đầy từ tính, lần nào cũng khiến lỗ tai cô tê dại, cho dù là giọng điệu lạnh lùng uy h**p cũng êm tai đến nỗi khiến trái tim người ta đập loạn nhịp.
Nếu vừa rồi cô không nghe nhầm, Đoàn Tiêu không gọi đầy đủ họ tên của cô mà gọi cô là Tiểu Điềm.
Nhận ra điều này, Sở Tiểu Điềm mở to đôi mắt ướt át vừa mới thức dậy của mình, trong ánh mắt toàn là vẻ ngạc nhiên.
Không phải cô vừa nằm mơ đấy chứ?
Đoàn Tiêu xoa đầu cô, khẽ nói: "Xuống xe thôi, chúng ta tới nơi rồi."
Bên ngoài đã tối rồi. Đọc Full Tại Truyenfull. vision
Lúc xuống xe, cô không nhìn thấy gì cả, Đoàn Tiêu quấn áo khoác lên người cô.
Cho đến khi có một tia sáng chiếu về phía bên này.
Chỗ đó chắc là căn cứ quân sự hoặc công ty, nhưng bởi vì ánh sáng quá u ám, không nhìn rõ diện tích và kiến trúc bên trong.
Vừa hay Z xuống xe, cởi chiếc áo khoác vốn đã không mặc chỉnh tề ra, tiện tay ném sang bên cạnh, trùng hợp ném vào một người đang đi tới.
Anh ta nhấc tay lên, nhéo một bên má, rồi rên một tiếng.
Sự chú ý của Sở Tiểu Điềm bỗng chốc bị anh ta thu hút. Cô trơ mắt nhìn anh ta bứt râu trên mặt xuống, để lộ gương mặt trẻ trung, tuấn tú.
Bởi vì ánh sáng lúc này quá u ám, cho nên Sở Tiểu Điềm chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy đường nét khuôn mặt của anh ta, trông còn trẻ tuổi hơn Đoàn Tiêu một chút.
"Mẹ kiếp." Z nhìn bộ râu trên tay, lạnh lùng nói: "Ông đây dị ứng với món đồ này."
Anh ta nói xong thì ném sang bên cạnh cho người đang ôm quần áo của mình.
"Anh Chiến, tối qua anh cạo râu rồi à?"
"Cút, đừng đi theo tôi."
Rất rõ ràng tâm trạng hiện giờ của Z không tốt lắm, sắc mặt lạnh lùng, giọng điệu cũng thiếu kiên nhẫn.
Sở Tiểu Điềm cảm thấy, có lẽ do mặt anh ta bị dị ứng khó chịu, cô không kìm được mà che miệng bật cười ra tiếng.
Còn chưa cười xong, một bàn tay đã đặt l*n đ*nh đầu cô, giọng nói bình tĩnh của Đoàn Tiêu vang lên bên tai cô: "Cười cái gì?"
"Tôi còn tưởng bộ râu của anh ấy là thật chứ."
"Cô thích à?"
"Hả?" Sở Tiểu Điềm ngơ ngác nói: "Thích cái gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!