Chương 24: (Vô Đề)

Trong vòng tay ấm áp và vững chãi này, rõ ràng cô nên bình tĩnh lại ngay lập tức, nhưng khi anh nói xong câu này, cô lại không kìm được mà tóm lấy áo anh, vùi đầu vào lòng anh khóc nấc lên.

Cảm xúc mất kiểm soát và nước mắt không dừng được khiến thể lực của cô gần như tiêu hao hoàn toàn. Khi Đoàn Tiêu dìu cô dậy, gần như anh phải chống đỡ nửa thân thể của cô.

"Tôi đưa cô ấy về." Đoàn Tiêu nói với Quý Xuyên một câu.

Qúy Xuyên thấy tình trạng của Sở Tiểu Điềm chưa tốt lắm, nhưng lúc này anh ta cũng không tiện hỏi gì nhiều, chỉ gật đầu nói: "Được, tôi tiễn hai người."

Bên ngoài vẫn còn đang mưa, Đoàn Tiêu cởi áo khoác khoác lên người Sở Tiểu Điềm, Quý Xuyên che dù giúp hai người, đưa hai người lên xe.

Đoàn Tiêu tự lái xe tới đây, Sở Tiểu Điềm được sắp xếp ngồi ở ghế lái phụ. Cô thực sự quá mệt mỏi rồi, sau khi bình tĩnh lại thì cả người rơi vào trạng thái suy yếu, cô dựa vào cửa sổ nhắm mắt lại.

Lúc cô đang chuẩn bị ngủ, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Đoàn Tiêu: "Đừng ngủ."

Cô cố gắng mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn anh.

Góc mặt nghiêng của người đàn ông vẫn lạnh lùng và tuấn tú, anh tập trung nhìn phía trước, chắc là phát hiện ra Sở Tiểu Điềm đang nhìn mình nên anh quay sang nhìn cô một cái.

Lần này Sở Tiểu Điềm không trốn tránh, vì vậy có thể nhìn rõ đôi mắt anh.

Là tĩnh lặng, là sâu thẳm, giống như có thể ôm trọn mọi thứ.

Cô bỗng dưng bình tĩnh hơn rất nhiều, như đột nhiên quên mất mọi chuyện xảy ra lúc trước và không biết tại sao mình mất kiểm soát, tại sao lại khóc òa.

Nhưng giây tiếp theo, những nỗi lo lắng đều quay trở lại.

Mưa bên ngoài lại lớn hơn một chút, trong xe yên tĩnh như một thế giới khác.

Trong xe mở điều hòa, Đoàn Tiêu chỉnh chế độ gió nóng lớn hơn, nhưng cho dù là vậy, Sở Tiểu Điềm vẫn hắt xì một cái.

Trong màn mưa của buổi đêm, Đoàn Tiêu lái xe rất ổn định.

"Còn lạnh không?"

Sở Tiểu Điềm lắc đầu: "Không lạnh nữa."

Giọng nói của cô khàn đặc và có giọng mũi sau khi khóc xong, Đoàn Tiêu nhìn cô một cái và nói: "Đói bụng không?"

"Không đói."

Trên thực tế, cả ngày hôm nay cô vẫn chưa ăn gì cả, trước khi về, Lương Ngọc dặn cô phải ăn cơm, nhưng cô làm gì có khẩu vị ăn gì chứ.

Xe tới dưới lầu chung cư.

Sở Tiểu Điềm nhìn ra bên ngoài, ngẩn người một lát, phát hiện đã đến nhà rồi.

Cô sắp phải trở về căn nhà lạnh lẽo, không một bóng người kia.

"Cảm ơn anh, anh Đoàn." Cô quay đầu nhưng phát hiện Đoàn Tiêu đã đẩy cửa bước xuống xe, sau khi lấy đồ ở ghế sau thì mở cửa xe cho cô: "Đi thôi, tôi đưa cô lên trên."

Sở Tiểu Điềm giật mình, gật đầu, ngoan ngoãn đi bên cạnh anh.

Đi gần đến cửa chung cư, Sở Tiểu Điềm phát hiện đèn trong đại sảnh đã sáng hơn lúc trước rất nhiều, không ngờ trước cửa còn có bảo vệ mặc đồng phục đứng canh gác. Khi nhìn thấy Đoàn Tiêu, bảo vệ lập tức đứng dậy, giơ tay chào theo kiểu quân đội với anh.

Sở Tiểu Điềm ngạc nhiên nhìn Đoàn Tiêu.

"Biện pháp an ninh chưa đạt, bị cách chức rồi." Đoàn Tiêu tùy ý gật đầu với bảo vệ và nói: "Trước kia tôi là sĩ quan huấn luyện của anh ta."

"Vậy người bảo vệ lúc trước cũng là người của công ty các anh à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!