Xe vừa chạy ra được một lúc, Sở Tiểu Điềm còn đang đọc đi đọc lại tin nhắn kia, đồng thời mở email ra kiểm tra, lúc này Đoàn Tiêu gọi điện tới.
Sở Tiểu Điềm vội vàng nghe máy.
"Đi đâu vậy?"
Chưa nói tiếng nào đã đi như vậy, cô tưởng rằng Đoàn Tiêu sẽ không vui, nhưng nghe giọng nói của anh lại không nghe ra được cảm xúc gì cả.
"Tôi có chút việc gấp phải đến ngân hàng một chuyến."
"Còn quay lại không?"
Sở Tiểu Điềm chần chừ giây lát: "Tôi cũng chưa biết… À, Karl đâu? Tôi để nó lại đó rồi."
Đoàn Tiêu nhìn Karl đang ngồi trên đất nhìn mình và nói: "Nó không sao."
"Vậy thì tốt."
"Người lái xe là Trình Nhượng à?"
"Đúng vậy?" Đọc Full Tại Truyenfull. vision
Trình Nhượng nghe được là Đoàn Tiêu gọi, Sở Tiểu Điềm vừa mới tắt máy, Đoàn Tiêu đã gọi cho anh ta rồi.
Trình Nhượng đeo tai nghe bluetooth, lúc nghe máy, Sở Tiểu Điềm chỉ nghe anh ta nói một câu: "Vâng, em hiểu rồi."
Suốt đường đi cô vô cùng lo lắng, khi đến ngân hàng, Trình Nhượng nói anh ta đợi cô ở bên ngoài.
"Không cần đâu, anh đi làm việc của mình đi. Em còn chưa biết có cần xếp hàng hay không."
"Anh không bận." Trình Nhượng cười: "Nhiệm vụ hôm nay của anh chính là đưa em về nhà an toàn, đi đi."
Sở Tiểu Điềm đi vào ngân hàng, Trình Nhượng rảnh rỗi không có chuyện gì làm, nên mở điện thoại tìm kiếm "Cuốn sách kinh dị 2". Anh ta vẫn rất khâm phục tác giả có những tưởng tượng đặc biệt này, cho nên quyết định đến ủng hộ bản gốc.
Mấy ngày này, anh ta đã đọc xong bộ đầu tiên, anh ta nghe Triệu Huy nói bộ thứ hai đã bắt đầu đăng tải trên mạng, hơn nữa tác giả rất có cá tính, luôn cập nhật chương mới vào mười hai giờ khuya mỗi ngày.
Người theo dõi cuốn sách này thực sự quá nhiều, từ già tới trẻ, từ học sinh đến người đi làm, thậm chí còn có một số người trung niên cũng đang đọc, mà người đông thì chủ đề bàn luận cũng nhiều. Anh ta vừa tìm kiếm, còn chưa đọc sách đã nhìn thấy rất nhiều chủ đề thảo luận thú vị.
Chẳng hạn như có người nói tác giả của cuốn tiểu thuyết này nói không chừng không phải "người" bình thường, mà là ý nghĩ trong đầu của những người đã mất. Còn có người nói, bởi vì mười hai giờ mỗi tối tác giả cập nhật chương mới, lần nào anh ta đọc cũng xảy ra một số chuyện kỳ quái. Ví dụ như đọc mãi đọc mãi thì bên tai có âm thanh kỳ lạ đang đọc nội dung trong sách, cảm giác có người thổi hơi lạnh sau lưng… Đương nhiên, đây là nguyên nhân tâm lý, lúc con người sợ hãi, ngay cả một cơn gió thổi qua cũng có thể tưởng tượng thành đó là một cơn gió tà ma.
Những thứ này phần lớn đều được bịa ra để làm trò cười, cũng có không ít người thảo luận về tác giả.
Buộc phải nói Phạn Âm là tác giả bí ẩn nhất trong giới tiểu thuyết kinh dị hiện nay, "Anh" ngoại trừ viết sách ra thì chưa từng công khai bất cứ chuyện cá nhân nào, không có Weibo, cũng không hề tham gia vào bất kỳ nhóm trò chuyện tự phát nào của người đọc. Có thể nói là khiến người ta rất tò mò.
Trình Nhượng tìm được cuốn sách đang đăng tải, phát hiện đã sắp được một trăm nghìn chữ rồi, anh ta tạo một tài khoản trong trang mạng này, rồi lại nạp ít tiền vào đó.
Trình Nhượng đọc khoảng nửa tiếng, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Sở Tiểu Điểm bước ra khỏi cửa ngân hàng.
Nhưng sau khi cô đi ra thì không lập tức tới chỗ mình, Trình Nhượng để ý thấy sắc mặt của cô dường như không được tốt lắm.
Vốn dĩ làn da của cô rất trắng, gương mặt cũng nhỏ nhắn, hôm nay trang điểm nhạt nên trông đặc biệt xinh đẹp và non nớt và cũng hồng hào hơn một chút, nhưng hiện giờ sắc mặt của cô lại rất nhợt nhạt, hơn nữa ánh mắt cũng hơi lơ đãng, cô như hồn lìa khỏi xác, cũng không biết cô đang nghĩ gì.
Trình Nhượng quyết định xuống xe đi tới chỗ cô: "Chuyện gì thế, có ai bắt nạt em à?"
Nói xong, anh ta xắn tay áo lên: "Nào nào, nói anh nghe, anh trả thù giúp em."
Sở Tiểu Điềm cắn môi, lắc đầu: "Không có, không ai bắt nạt em cả."
"Vậy em bị sao thế? Không thoải mái hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!