Chương 21: (Vô Đề)

Sở Tiểu Điềm căng thẳng, cơ thể vừa mới thả lỏng lại trở nên căng cứng.

Cũng may Đoàn Tiêu dường như không phát hiện cô nhìn lén mình, một lúc sau Sở Tiểu Điềm mới nghe thấy anh trầm giọng hỏi: "Lạnh không?"

Sở Tiểu Điềm muốn lắc đầu theo bản năng, nhưng nghĩ đến những cây kim trên đỉnh đầu, cô vội vàng lên tiếng: "Không lạnh."

Anh không nói chuyện nữa.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Đoàn Tiêu cứ thế ngồi im lặng bên giường, cho đến khi bác sĩ quay lại.

"Người này là… anh trai em?" Vốn dĩ bác sĩ muốn hỏi có phải bạn trai của cô không, nhưng nhìn thấy người đàn ông này quá đỗi lạnh lùng, cô ấy sợ nói sai sẽ rất ngượng ngùng: "Lần này bốc ít thuốc cho em, về nhớ uống nhé, bây giờ đi lấy à?"

Sở Tiểu Điềm ngẩn người, định nói không phải, nhưng Đoàn Tiêu đã đứng dậy và nói: "Tôi đi lấy cho."

"Cầm đơn thuốc này đến phía trước đóng tiền, qua cửa sổ bên cạnh lấy thuốc."

"Cảm ơn."

Đoàn Tiêu vừa đi khỏi, gương mặt của Sở Tiểu Điềm cuối cùng đã đỏ lên một cách rõ ràng: "Bác sĩ, anh ấy không phải anh trai em."

Cô làm gì may mắn có một người anh trai tốt như thế.

"Chị biết là không phải." Bác sĩ Lưu cười nói: "Hai tụi em nào có giống anh em, là bạn trai em phải không?"

Sao có thể!

Sở Tiểu Điềm đỏ bừng tai: "... Cũng không phải!"

Bác sĩ Lưu cười nói: "Bây giờ không phải, nhưng chưa biết sau này có phải hay không. Được rồi, đến giờ rồi, chị rút kim cho em."

Sở Tiểu Điềm không dám nói chuyện nữa, sau khi bác sĩ rút kim xong, cô cẩn thận sờ tóc của mình, chỉ sợ sót cây kim nào trên đầu.

Bác sĩ Lưu cười xấu xa: "Yên tâm đi, một cây cũng không để lại cho em đâu."

Sở Tiểu Điềm cười ngại ngùng, rất lâu cô không châm cứu rồi, hôm nay là ngày đầu tiên nên cô vẫn chưa thích nghi lắm.

Cô mang giày, đứng dậy, đầu tiên là vặn chiếc cổ cứng ngắc của mình, rồi cử động cổ tay và cổ chân tê ran.

Cô quá căng thẳng, giữ nguyên một tư thế căng cứng lâu nên cả người đều hơi tê.

"Chị cho em thuốc trị mất ngủ, có mười lần uống, mỗi ngày dùng nồi sắc hai mươi phút, uống vào buổi tối."

"Vâng ạ, em cảm ơn."

Lúc cô đi ra, Đoàn Tiêu đã lấy xong thuốc, đợi ở đó.

"Thuốc bao nhiêu tiền vậy? Tôi chuyển Wechat…" Sở Tiểu Điềm đã không còn thói quen mang theo tiền mặt từ lâu, lời nói đến miệng mới nhớ ra anh không có tài khoản Wechat, vội vàng nói: "Lần sau tôi… đưa tiền mặt cho anh."

"Không cần đâu, đi thôi."

Vốn dĩ Sở Tiểu Điềm muốn cầm thuốc, nhưng Đoàn Tiêu không cho.

Cô đi cạnh anh, vừa đưa tay xoa chiếc cổ cứng ngắc thì cảm thấy ánh mắt anh rơi trên người mình.

Sở Tiểu Điềm lập tức nhớ đến lần trong bệnh viện, khi cô bị trật cổ là Đoàn Tiêu vừa di chuyển sự tập trung của cô vừa giúp cô bẻ lại khớp cổ. Tiếng "rắc" kia… Cô căng thẳng sẽ lùi về sau hai bước theo bản năng, ôm cổ mình, lắc đầu nói: "Không có, cổ tôi không bị trật!"

Hai người bỗng dưng kéo dãn khoảng cách, Đoàn Tiêu không ngờ cô lại nhạy cảm như vậy, anh hơi ngẩn người, dường như cảm thấy hơi buồn cười: "Cô tưởng tôi muốn làm gì?"

Sở Tiểu Điềm đỏ bừng mặt: "Tôi, tôi cho rằng… Không, tôi không nghĩ gì cả!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!