Lúc đứng dậy, Sở Tiểu Điềm không để ý hai chân mình đã tê rần, suýt thì lại té xuống.
"Cẩn thận." Giọng nói của Đoàn Tiêu từ trong điện thoại truyền tới: "Đừng để bị ngã."
Ánh sáng điện thoại có hơi yếu và vì chân cô còn mềm nhũn, cho nên khi cô sờ đến cửa phòng thì đã mấy phút trôi qua rồi.
"Tôi mở cửa đây."
"Mở đi."
Không biết có phải ảo giác hay không, Sở Tiểu Điềm cảm thấy giọng nói của anh thoáng lộ ra ý cười: "Bên ngoài không có thứ dọa cô đâu, đừng sợ."
Sở Tiểu Điềm hít sâu, mở cửa ra.
Không có người.
Nhưng… Có một niềm vui bất ngờ!
Một con chó chăn cừu Đức ngồi trước cửa nhà cô, miệng ngậm một túi giấy, ngẩng đầu nhìn cô bằng đôi mắt màu nâu sẫm.
Nếu là trước kia, nhìn thấy có một con chó chăn cừu Đức ngồi ở trước cửa, cô chắc chắn sẽ bị dọa không nhẹ, nhưng hiện tại nhìn thấy Karl, bỗng dưng cô muốn rơi nước mắt: "Karl…"
Karl đứng dậy, để túi giấy xuống đất, há miệng th* d*c, vẫy đuôi với cô.
Trong túi là một ly sữa bò nóng và một chiếc đèn pin cầm tay.
"Tối nay để Karl ở với cô." Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Đoàn Tiêu: "Cho nó một chỗ để nằm, để nó canh chừng cô, ngày mai tôi sẽ đến đón nó."
Sở Tiểu Điềm ngẩn người.
Không ai biết cảm giác hiện giờ của cô là gì.
Cô nhìn Karl ngoan ngoãn trước mặt, một tay cầm điện thoại, một tay che miệng, trái tim như hóa thành vũng nước trong nháy mắt.
Cô gắng hết sức mới không rơi nước mắt: "Để Karl… Ở lại với tôi sao?"
Đoàn Tiêu im lặng một lúc: "Muốn tôi ở lại với cô à?"
"... Tôi không có ý đó." Cũng may không ai trông thấy cô đỏ mặt, Sở Tiểu Điềm âm thầm che mặt mình.
Đoàn Tiêu dường như khẽ cười một tiếng, trong điện thoại không nghe được rõ.
Nhưng hình như Sở Tiểu Điềm có thể cảm nhận được hơi thở của anh, anh đang ở nơi cách cô không xa.
Anh đang cười ư?
Sở Tiểu Điềm tưởng tượng dáng vẻ anh cụp mắt, khẽ cong khóe môi, bỗng chốc trái tim cô bắt đầu đập rộn ràng, không có quy luật.
"Sắp có điện rồi, trở về đi. Tối ngủ không cần quan tâm đến nó, nó không chạy lung tung đâu."
Đoàn Tiêu lại dạy cô vài mệnh lệnh đơn giản dành cho Karl, chẳng hạn như ngồi, nằm, đi. Nhưng dựa vào sự thông minh của Karl, cho dù không ra hiệu tay, nói đơn giản thì nó cũng nghe hiểu được.
"Karl là chó bảo vệ, trừ khi xảy ra chuyện bất ngờ, gặp nguy hiểm, nếu không nó sẽ không sủa lung tung, không cần lo lắng nó sẽ làm phiền cô."
"Ừ, tôi biết."
"Khóa cửa cẩn thận." Trong bóng tối, giọng nói trầm thấp của người đàn ông nghe như lời an ủi một cách kỳ lạ: "Tôi đi đây, ngủ ngon."
Sở Tiểu Điềm ôm ngực, im lặng mím môi: "Ngủ ngon."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!