Chương 18: (Vô Đề)

Không sao, cô làm được mà.

Trước kia Tuyết Cầu ở nhà của Lạc Bắc Sương, chẳng phải cô cũng một mình ở nhà viết truyện sao?

Thực ra, có Tuyết Cầu trong nhà hay không, lúc sợ thì cô vẫn sợ muốn chết, chỉ là có Tuyết Cầu thì tình hình đỡ hơn chút mà thôi. Nhưng thật ra lúc cô yên tĩnh ngồi viết sẽ không thể mất tập trung, thông thường lúc đó Tuyết Cầu đã nằm ngủ say trong ổ của mình rồi.

Cứ coi như Tuyết Cầu đang ở nhà là được.

Cô nói với bản thân như vậy.

Đợi đến khi cô uống một ly cà phê, ngồi trước máy tính nung nấu nửa tiếng đồng hồ, cơ thể bắt đầu lạnh lẽo.

Chuyện và nơi mà nhân vật chính trong sách phải trải qua hoặc bất ngờ xảy ra tiếp theo đây dần thành hình trong đầu cô.

Ngón tay cô gõ trên bàn phím, loa máy tính đang phát bài nhạc violin du dương.

Lại trôi qua một tiếng, Sở Tiều Điềm lấy chăn quấn mình lại.

Ánh đèn trong phòng u ám, rèm cửa sổ cũng bị kéo kín mít, cả căn phòng ngoại trừ tiếng nhạc thì không còn âm thanh nào khác, giống như cô hoàn toàn bị ngăn cách trong thế giới nhỏ kỳ quái, thế giới này thỉnh thoảng còn xuất hiện một số hình ảnh vô cùng khủng khiếp.

Lúc cô dừng lại nghỉ ngơi, bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ, cầm lấy cuốn sách "Hung đồ" trên kệ sách.

"Hung đồ" là cuốn sách thứ ba cô xuất bản sau bộ đầu tiên của "Cuốn sách kinh dị" và "Linh Oán". Lúc viết bộ này, phong cách viết tiểu thuyết kinh dị của cô đã thành hình, nhưng thực ra nội dung và giọng văn của cuốn này khác với hai cuốn kia. Trong sách vẫn là những câu chuyện trông không liên quan gì đến nhau, nhưng thực tế lại xâu chuỗi với nhau, có điều cuốn sách "Hung đồ" này chủ yếu xuất phát từ "Cái ác" trong nhân tính.

Người chết lúc sinh thời mắc tội ác tày trời thì sau khi chết "Cái ác" trong linh hồn sẽ được phóng to vô hạn. So với linh hồn chết oan tác oai tác quái trong cuốn "Linh Oán", những miêu tả trong cuốn sách này còn khiến người ta cảm thấy đáng sợ hơn. Khi đọc cuốn trước thì sẽ cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng đọc xong có thể dần bình tĩnh lại. Nhưng cuốn sau, càng đọc càng hoảng loạn tột độ, càng nghĩ càng cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Có thể nói cuốn sách này đã nâng cao năng lực và trí tưởng tượng khi viết truyện kinh dị của cô. Trước khi viết, cô cũng tìm hiểu rất nhiều loại sách, trong đó có các loại sách kỳ lạ, hiếm có về tâm lý học, y học.

Khi viết cuốn sách này, cô bị suy nhược thần kinh nặng hơn, cũng là khoảng thời gian đó cô bắt đầu tiếp xúc với châm cứu trị liệu thì mới giảm nhẹ tình trạng mất ngủ.

Nói thật lòng, tuy rằng cô là người hiểu rõ cuốn sách này nhất, nhưng cô cũng là người sợ nội dung của nó nhất, vì vậy cô vừa mới lật xem vài trang thì cảm giác dựng tóc gáy quen thuộc đã xuất hiện.

Đó là những "thứ" đáng sợ mà cô tạo ra, bọn chúng chen lấn xuất hiện trong đầu cô.

… Vậy mới nói, tại sao lúc đầu cô có thể viết ra thứ b*nh h**n điên cuồng như vậy?

Đáng sợ quá, quả thực cực kỳ bi thảm!

Sở Tiểu Điềm gấp cuốn sách lại, vừa định chui vào trong chăn cho ấm áp, bỗng nhiên đèn tắt.

Ngoại trừ ánh sáng mờ mờ của máy tính, tiếng nhạc đang phát trong phòng, tất cả đèn đều tắt hết.

Một phút sau, cả người Sở Tiểu Điềm run rẩy: "... Chuyện gì thế? Cúp điện rồi à? Là cúp điện rồi sao?"

Cô thử mở đèn, nhưng đèn vẫn không sáng.

Cúp điện rồi à! Chắc chắn là cúp điện rồi!

Không ai trả lời cô, ngay cả tiếng nhạc du dương trong máy tính cũng như trở thành khúc giao hưởng kỳ lạ. Trong bóng đêm tựa như có gì đó đang nhảy múa và nở nụ cười quỷ dị với cô.

Cô cúi đầu nhìn, xương tay người trên bìa sách màu đen của "Hung đồ" như đang giơ về phía cô…

Á á á, cứu mạng!

Sở Tiểu Điềm ném mạnh cuốn sách sang một bên, lao đến bên cạnh máy tính tắt nhạc đi.

Được rồi, âm nhạc đáng sợ không còn nữa.

Nhưng yên tĩnh như vậy khiến từng sợi lông trên người cô dựng đứng lên, cô cầm điện thoại gọi điện cho quản lý chung cư, máy đối phương đang bận không ai nghe, e rằng lúc này đã bị những hộ dân khác trong chung cư gọi đến cháy máy rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!