Chương 17: (Vô Đề)

Trình Nhượng đi tới, nhìn Tuyết Cầu, cười nói: "Tiểu Điềm à, anh thấy em không cần để Tuyết Cầu đi huấn luyện nữa rồi. Cứ để nó đi theo Sếp của bọn anh, đảm bảo chẳng được mấy ngày nó sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không có tật xấu gì cả."

Sở Tiểu Điềm tượng tượng khung cảnh đó một chút: "Vẫn là thôi đi."

Tuy rằng Trình Nhượng chỉ nói đùa, nhưng vẫn hỏi cô: "Tại sao?"

"Chắc anh ấy rất bận rộn. Hơn nữa…" Sở Tiểu Điềm hạ giọng, nói nhỏ: "Lỡ như Tuyết Cầu không chịu về lại bên cạnh em thì làm sao."

Trình Nhượng cũng nói nhỏ: "Em còn sợ Tuyết Cầu yêu Sếp của bọn anh hả?"

Sở Tiểu Điềm: "..."

Mặc dù bọn họ chỉ nói đùa mà thôi, nhưng nhìn Tuyết Cầu vẫy đuôi, ngoan ngoãn ngồi trước mặt Đoàn Tiêu để anh v**t v* mình, Sở Tiểu Điềm bỗng cảm thấy người chủ như cô trước giờ quá yếu đuối, biết đâu có đôi khi cũng khiến Tuyết Cầu không có cảm giác an toàn. Còn Đoàn Tiêu mạnh mẽ, có thể bù đắp những thứ mà cô thiếu.

Tuyết Cầu muốn l**m tay Đoàn Tiêu, Karl đi qua, dùng cơ thể vạm vỡ của mình đẩy nó sang một bên, Tuyết Cầu bị đẩy ra khỏi bên cạnh Đoàn Tiêu.

"Ồ, Karl cũng biết ghen à."

Tuyết Cầu vội vàng chạy về bên cạnh Sở Tiểu Điềm, bám lấy chân cô muốn cô ôm, Sở Tiểu Điềm ôm nó lên.

"Lúc trước, khi vừa mới nhặt nó về, đến cả tôi mà nó cũng không thân thiết, tôi mới đụng vào nó đã run lẩy bẩy."

Khoảng thời gian đó, cô và Lạc Bắc Sương gần như dung túng và nuông chiều Tuyết Cầu không giới hạn, cho dù nó đi tiểu hoặc ị trong nhà, cũng không nỡ mắng nó.

Thực ra, cô và Lạc Bắc Sương đều không phải người biết nuôi thú cưng, để chăm sóc tốt cho Tuyết Cầu, bọn họ đã tìm kiếm thông tin, hỏi các chuyên gia, mua cao dinh dưỡng, thức ăn cho chó và bột sữa dê tốt nhất để bé Tuyết Cầu gầy còm nhanh chóng hồi phục sức khỏe.

Chỉ có người thực sự nuôi thú cưng mới hiểu được cảm giác này, đó thật sự như nuôi một đứa trẻ, chỉ cần nó hơi khó chịu thì người làm chủ nhân cũng khó chịu theo.

"Gan nó nhỏ như vậy, ở đây một mình có sợ không." Sở Tiểu Điềm sờ đầu Tuyết Cầu.

"Em không bận gì thì có thể đến thăm nó." Trình Nhượng nói: "Yên tâm đi, nó ở đây sẽ quen được bạn mới."

Buổi chiều Trình Nhượng còn có việc nên đã quay về thay đồ. Sở Tiểu Điềm đưa Tuyết Cầu cho huấn luyện viên, rồi dặn dò Tuyết Cầu ngoan ngoãn nghe lời.

Vốn dĩ Tuyết Cầu không sao cả, nhưng thấy cô muốn đi thì bám lấy cô.

Huấn luyện viên dắt một con chó Doberman tới và nói: "Đinh Đang, đây là bạn mới, đi chào hỏi đi."

Doberman thân thiện đi tới ngửi mùi Tuyết Cầu, Tuyết Cầu bị nó thu hút, hai con chó bắt đầu đi vòng tròn.

Đoàn Tiêu làm dấu tay với Sở Tiểu Điềm, ý bảo cô có thể đi rồi.

Sở Tiểu Điềm giống như phụ huynh ngày đầu tiên đưa con đến nhà trẻ, đi được một bước thì quay đầu nhìn, đến khi ra khỏi căn cứ huấn luyện, cô lại thấy hơi lo lắng: "Tuyết Cầu có nhớ tôi không…"

"Có."

"Nó có trách tôi đã vứt nó lại không?"

"Không đâu."

Suy nghĩ của Sở Tiểu Điềm đều ở trên người Tuyết Cầu, trong lúc lo lắng cũng chỉ lẩm bẩm một mình, đến khi cô phản ứng lại mới phát hiện không ngờ Đoàn Tiêu lại trả lời câu hỏi của cô, cô ngẩn người hỏi anh: "Tại sao?"

Đoàn Tiêu nghiêng đầu nhìn cô rồi nói: "Bởi vì nó chỉ nhớ cô, không trách cô đâu."

Sở Tiểu Điềm đi tới bên cạnh anh, lúc nghe anh nói chuyện thì ngẩng đầu lên một cách tự nhiên, khoảnh khắc hai người chạm mắt nhau, gương mặt của Sở Tiểu Điềm bỗng nóng lên, cô vội vàng cúi đầu.

… Rõ ràng nói đến Tuyết Cầu, tại sao cô lại cảm thấy ngại ngùng chứ?

Quả nhiên vẫn là da mặt quá mỏng rồi. Cô che mặt mình, cảm thấy da trắng quá cũng không tốt, chỉ hơi ửng đỏ đã thấy rõ ràng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!