Vì đã hai ngày cô không dẫn Tuyết Cầu ra ngoài nên cô vừa về đến nhà Tuyết Cầu đã vẫy đuôi, lắc đầu lao tới.
Sở Tiểu Điềm hơi áy náy, cô vốn nghĩ rằng một khi nghỉ làm ở công ty, viết truyện full time, cho dù không thích ra ngoài, cũng phải chăm sóc Tuyết Cầu đàng hoàng, chỉ cần nó ở trong nhà cô thì mỗi ngày cô sẽ dẫn nó ra ngoài chơi.
"Cục cưng, hôm nay chị dẫn em ra ngoài chơi." Sở Tiểu Điềm đeo dây xích cho Tuyết Cầu. Tuyết Cầu vô cùng hưng phấn, lúc đeo dây xích cũng chạy nhảy lung tung.
Thực ra Tuyết Cầu là một con chó có tính cách vui tươi, nhưng từng bị bỏ rơi, lại bị ngược đãi đã khiến nó rơi vào trạng thái trầm cảm một thời gian dài. Sở Tiểu Điềm và Lạc Bắc Sương dành thời gian một năm mới từ từ khiến nó tốt lên, khôi phục lại bản tính hoạt bát, hiếu động.
Nó cũng trở nên càng ngày càng dính người, bởi vì Sở Tiểu Điềm và Lạc Bắc Sương rất nuông chiều nó, cho nên lá gan của nó cũng dần lớn lên. Có nhiều khi nó cũng nghịch ngợm khiến người ta đau đầu. Cô và Lạc Bắc Sương chưa từng nuôi thú cưng, Tuyết Cầu là con duy nhất, cộng thêm việc nó từng bị thương cho nên hai người rất yêu thương, nuông chiều nó.
Sở Tiểu Điềm nhớ hôm đó Trình Nhượng nói với cô, để nó đi huấn luyện đối với chủ nhân và chó đều tốt. Cô hơi do dự, hỏi Tuyết Cầu: "Tuyết Cầu nè, chị đưa em đi học được không?"
Tuyết Cầu nghiêng đầu.
Cô thường dẫn Tuyết Cầu ra ngoài chơi ở công viên gần nhà, thời gian này vẫn chưa đến giờ tan làm, người dắt cho ra ngoài dạo không nhiều, Sở Tiểu Điềm dắt bé Tuyết Cầu đi dạo từ từ.
Bởi vì thiếu sự vận động, thể chất của cô trước giờ không tốt lắm, đi đường cũng chậm, cho nên lúc ra ngoài với Tuyết Cầu, hầu như đều là Tuyết Cầu đi phía trước kéo cô.
Bởi vì dắt theo Tuyết Cầu, cô muốn đi siêu thị cũng không tiện, mệt rồi thì ngồi ở ghế đá trong công viên, xem người già đã ăn cơm ra ngoài tập thể dục.
Gió nhẹ thổi qua, có đứa trẻ cầm kẹo bông gòn hoặc bóng bay chạy tới chạy lui.
Cô cảm thấy cuộc sống như vậy thật tốt.
Cô không cần đến công ty đối mặt với những chuyện phiền lòng kia, cũng không cần mỗi ngày ép bản thân làm những chuyện mình không thích chỉ vì trả tiền vay mua nhà và tiền thuê nhà, không cần ép bản thân dậy sớm mỗi sáng để chen chúc lên xe buýt, tàu điện ngầm trong tình trạng mất ngủ nặng và gặp ác mộng hàng đêm.
Không muốn ăn cơm thì không ăn, không muốn dậy thì không dậy, nếu cô muốn, cô có thể nằm lười trên giường cả ngày, đến tối lại nhốt mình vào cái chuồng kinh dị, điên cuồng gõ chữ, cập nhật chương mới.
Nhưng tiếp tục kéo dài cuộc sống như vậy… cô có cảm thấy cô đơn không?
Cô không biết.
Ít nhất đến hiện giờ cô không cảm thấy có gì là không tốt cả.
"Gâu."
Tuyết Cầu thấy có người dắt chó đi ngang qua thì vui sướng muốn đi qua đó, Sở Tiểu Điềm không cho nó đi: "Tuyết Cầu, ngoan."
Cô thấy có lẽ Tuyết Cầu đã nghỉ ngơi đủ rồi, thế là đứng dậy. Lúc cô đang chuẩn bị đi thì điện thoại bỗng nhiên reo lên.
Là Trình Nhượng gọi tới.
Sở Tiểu Điềm hơi ngạc nhiên.
"A lô?"
"Tiểu Điềm à, bây giờ có phải em đang ở công viên đường Văn Hóa bên kia, còn dẫn theo Tuyết Cầu không?"
Sở Tiểu Điềm ngẩn người, cô nói: "Đúng thế."
Cô nhìn trái nhìn phải, không nhìn thấy Trình Nhượng.
"Anh vừa mới chờ đèn xanh đèn đỏ, từ xa đã nhìn thấy tụi em, chỉ cảm thấy giống, không nhìn rõ." Trình Nhượng cười nói: "Bây giờ anh phải đi gặp khách hàng rồi, nếu không đã đậu xe để xuống tìm em."
Tuy rằng chỉ gặp mặt hai lần, nhưng ấn tượng của Trình Nhượng đối với cô gái Sở Tiểu Điềm này không tệ, người vừa đáng yêu vừa lương thiện, đương nhiên anh ta chỉ coi cô là em gái cần có người bảo vệ, hơn nữa cô còn được Đoàn Tiêu cứu một lần, đồng thời là cô gái duy nhất có danh thiếp của Đoàn Tiêu, chỉ mỗi điểm này đã đủ khiến bọn họ nhìn bằng con mắt khác rồi.
"À, anh đã nói trước với bên kia rồi, em tìm thời gian đưa Tuyết Cầu qua đó đi."
Sở Tiểu Điềm nhìn Tuyết Cầu một cái, do dự nói: "Được không? Có làm phiền các anh lắm không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!