Chương 49: (Vô Đề)

Lục Đồng trở về căn phòng cuối hành lang dài, khẽ gõ cửa.

Ngân Tranh đang đợi bên trong, vội kéo cửa hé ra một khe nhỏ, Lục Đồng nhanh chóng bước vào.

Ngân Tranh lo lắng nhìn nàng: "Cô nương đã thu xếp xong hết rồi ư?"

Lục Đồng khẽ "ừm

"một tiếng. Ngân Tranh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, rồi giúp Lục Đồng cởi áo choàng, gỡ lớp vải dầu bọc ngoài giày, đem ra đốt kỹ bên ngọn lửa."Cô nương, còn hương đó...

"-Ngân Tranh lại hỏi."Khi về đã ném xuống mương rồi, đêm nay mưa to, nước cuốn đi, sẽ không để lại dấu vết."

Ngân Tranh gật đầu, lần này hoàn toàn an tâm: "Vậy thì tốt.

"Căn phòng này trong Vô Hoài Viên, đi qua con đường nhỏ trong rừng phía trước, có thể trực tiếp dẫn đến điện phụ bỏ hoang của Vạn Ân Tự. Đường tuy hơi vòng vèo, nhưng được cái kín đáo. Ngay từ khi nghe Đỗ Trường Khanh kể về trò nghịch ngợm thuở nhỏ của mình, Lục Đồng đã ghi nhớ trong lòng. Bao nhiêu năm qua, con đường nhỏ vẫn không thay đổi. Thăng Thiên Thương đã cháy hết trong long án được nàng đổ ra ngoài hết, thay bằng tro hương bình thường, tro của"Thăng Thiên Thương

"cũng đã ném xuống mương, đêm nay mưa lớn một trận, sẽ không còn dấu vết. Còn về phần Kha Thừa Hưng... Lục Đồng thay áo trong, hỏi Ngân Tranh:"Vạn Phúc thế nào?"

"Về từ lâu rồi,…

"- Ngân Tranh đáp khẽ,"đang đánh bài lá tre với đám hạ nhân ở Đồng Giác Viện."

Lục Đồng gật đầu, đi về phía giường: "Ngủ thôi."

Ngân Tranh sững người: "Ngủ luôn sao?" Nàng còn cả bụng câu hỏi muốn hỏi Lục Đồng, nhưng thấy Lục Đồng đã lên giường, đành thôi. Khói từ việc đốt giấy dầu trong phòng theo gió đã tan, Ngân Tranh đóng cửa sổ lại, rồi tắt đèn, cũng lên giường ngủ.

Có lẽ vì trời mưa dễ ngủ, hoặc có lẽ vì tiếng chuông chùa êm dịu, giấc ngủ này Lục Đồng rất sâu.

Nàng mơ một giấc mơ rất dài.

Trong mơ là năm đầu tiên nàng theo Vân Nương đến Lạc Mai Phong.

Lạc Mai Phong rất đẹp, đến mùa đông, tuyết phủ đầy núi, cành đỏ trĩu xuống, khắp nơi đều như cảnh thơ, một dãy núi toàn hoa mai.

Vân Nương mặc chiếc áo lông chồn màu đào hồng, tóc đen búi cao, đang ngồi trước sân nấu thuốc.

Mùi thuốc đắng thanh thoát xộc vào mũi, Lục Đồng ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong nhà, lặng lẽ đợi Vân Nương nấu xong thuốc mới, bưng cho nàng uống.

Trên bàn đặt một lư hương tử sa đẹp đẽ, là Vân Nương mua từ dưới núi lên, bên trong đang đốt nén hương nhỏ, mùi hương thơm ngát u nhã.

Nàng đợi nửa canh giờ, không đợi được Vân Nương bảo nàng thử thuốc, Vân Nương lại bảo nàng lên sườn núi hái ít ô đầu về.

Mùa này, đường núi khó đi, lên đến sườn núi hái thuốc xong về, trời chắc chắn đã rất muộn. Để khỏi lãng phí thời gian, Lục Đồng liền vác giỏ tre vội vàng xuống núi.

Nàng sợ động tác chậm, đến lúc về trời đã tối, mùa đông trên núi thường có thú dữ xuất hiện, nếu gặp phải sói hoang đang lảng vảng bên ngoài thì rất nguy hiểm.

Ai ngờ sau khi hái xong thuốc, trên đường về, Lục Đồng đột nhiên thấy người mềm nhũn, ngã xuống đất.

Nàng không thể đi được nữa, cũng không thể kêu cứu, chỉ có thể cố gắng bò đến một chỗ đất bùn rồi không thể cử động được nữa, trơ mắt nhìn trời tối dần, trăng từ khe núi nhô lên.

Xung quanh tuyết phủ một màu bạc, xa xa hoa mai đỏ như máu. Nàng nghe thấy tiếng sói tru thấp trong rừng, ở nghĩa địa gần đó, dần dần hiện lên những đốm lửa ma màu tím xanh, từng đốm từng đốm, ma trơi lập lòe.

Lục Đồng sợ đến run lên bần bật, không cử động được, cũng không kêu được, vừa lạnh vừa đói, nằm trong đám mộ hoang như một cái xác cứng đơ, cắn răng chịu đựng đến tận sáng.

Ngày hôm sau, trời sáng dần.

Toàn thân Lục Đồng cứng đơ như tảng đá, nhưng có lẽ vì khi ra khỏi nhà nàng mặc rất dày, nên kỳ lạ thay không bị c.h.ế. t cóng. Lại vì nghĩa địa này có ma trơi quỷ quái, khiến thú dữ cũng không dám đến gần, vô tình giữ được mạng.

Khi lê lết vác giỏ tre về đến sân nhỏ, Vân Nương đang ngồi trước bàn ăn sáng, bánh gạo nếp đậu đỏ mới ra lò còn bốc hơi nghi ngút, trà tim sen thêm mật ong để khử vị đắng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!