Điện đường trống trải, tiếng mưa đêm trên núi che lấp tất cả.
Kha Thừa Hưng chớp mắt ngơ ngác, không hiểu ý của người phụ nữ này là gì. Nhưng rất nhanh, hắn đã phản ứng lại, ánh mắt nhìn về phía đối phương đầy cảnh giác.
Nàng gọi mình là Kha đại lão gia... Nàng biết mình là ai?
Kha Thừa Hưng muốn gọi Vạn Phúc vào điện giúp đỡ, nhưng toàn thân tê dại không lực, không thốt nên lời. Trong lòng hắn đầy nghi hoặc, vừa không biết thân thể mình biến đổi từ đâu, vừa không biết người phụ nữ này là người hay ma.
Từ trong chum vại vọng ra tiếng rùa đảo lộn ầm ì, người phụ nữ bước tới hai bước, ánh đèn le lói sau lưng nàng tạo thành một bóng dáng mảnh mai, theo ngọn lửa khẽ lay động.
Kha Thừa Hưng chú ý đến điểm này, mắt chợt sáng lên.
Có bóng thì không phải là ma...
Người phụ nữ này là người!
Nhưng, nếu nàng là người, sao lại xuất hiện ở đây?
Đã không phải hồn ma, không có tà thuật, vậy làm sao khiến mình toàn thân khác lạ, không thể nói năng cử động?
Kha Thừa Hưng chỉ cảm thấy cả người như đang trong mộng, mơ hồ không thật, khói hương từ những nén nhang hắn cắm trước khám thờ tỏa ra mịt mờ, mùi hương thơm ngát say đắm lòng người.
Hương trầm bình thường có mùi thơm như vậy sao?
Hắn mơ màng nghĩ ngợi, thấy người phụ nữ kia đi đến trước khám thờ, đầu ngón tay phất qua làn khói xanh chưa cháy hết.
Nàng khẽ nói: "Nó có tên là 'Thăng Thiên Thương'.
"Kha Thừa Hưng nhìn nàng. Đốt nén hương này, hương vào mũi, thắng qua uống cạn ngàn chung rượu mạnh, say không thành hình. Nên có tên 'Thăng Thiên Thương'. Giọng người phụ nữ trong trẻo, từ tốn nói,"Tuy nhiên, người ngửi hương, dù thân cứng lưỡi tê, bị người điều khiển, nhưng suy nghĩ vẫn rất tỉnh táo."
Nàng hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Kha Thừa Hưng: "Kha đại lão gia có phải đang muốn hỏi ta, vì sao ta hít phải hương này, vẫn có thể cử động tự nhiên, không bị ảnh hưởng?
"Kha Thừa Hưng cố gắng gật đầu một cái. Người phụ nữ cười, nàng nói:"Bởi vì, hương này, chính là do ta làm ra.
"Kha Thừa Hưng đầu óc choáng váng. Sao hương này có thể do nàng làm? Rõ ràng là do Vạn Phúc sai người chuẩn bị, để việc"hối lộ thần" trông có vẻ thành tâm hơn, Vạn Phúc còn cố ý chọn mấy nén hương to. Lúc đó hắn còn khen Vạn Phúc làm việc chu đáo.
Nhưng mà... sao đến giờ Vạn Phúc vẫn chưa vào?
Hắn vào điện cúng bái, không ra ngoài thời gian dài như vậy, với sự thận trọng của Vạn Phúc, nhất định sẽ vào xem thử.
Còn nữ tử này, trước khi nàng vào, chẳng lẽ không gặp Vạn Phúc sao? Nếu gặp Vạn Phúc, sao Vạn Phúc không ngăn nàng lại?
Trong lòng Kha Thừa Hưng len lỏi một ý nghĩ, một ý nghĩ mà hắn không dám nghĩ tới.
Người phụ nữ quay lưng về phía hắn, nhìn pho tượng thần ẩn hiện trong làn khói xanh, nhạt giọng nói:
"Kha đại lão gia nửa đêm bái thần, xem ra thực có lòng sợ hãi. Chỉ là ngài dựa vào đâu mà cho rằng, thần Phật có thể cứu được ngài? Nếu trên đời thật có thần Phật, tỷ tỷ của ta khi đó, cũng không c.h.ế. t trong ao hoa phủ nhà ngài."
Tỷ tỷ?
Đồng tử Kha Thừa Hưng co rút.
Nàng gọi Lục Nhu là tỷ tỷ... Nàng là muội muội của Lục Nhu, nhưng Lục Nhu làm gì có muội muội?
Không đúng! Lục Nhu có muội muội!
Mấy ngày trước, nghe mẹ hắn nói nhà họ Lục có một người thân xa tên Vương Anh Anh đến phủ, đã bị đuổi đi. Lục Nhu ở Thịnh Kinh không có người thân nào khác, chắc người này chính là Vương Anh Anh.
Nhưng Vương Anh Anh chỉ là kẻ đến đòi của hồi môn của Lục Nhu, muốn kiếm chác, sao lại cùng Vạn Phúc dẫn hắn đến đây?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!