Vừa qua tiết Hàn Lộ, thời tiết đột ngột trở lạnh.
Đến chiều tối, những chiếc lồng đèn trước cửa Nhân Tâm Y Quán đã được thắp sáng.
Lục Đồng vừa dọn dẹp xong các sổ sách trên quầy, cất những lọ thuốc còn thừa lên giá. Giá thuốc khá cao, nàng phải kiễng chân để với tới. Một bàn tay từ phía sau vươn tới, lấy lọ thuốc trong tay nàng đặt lên giá.
Quay người lại, nàng thấy Bùi Vân Ánh đứng sau mình, đang cầm lấy chiếc đèn gió trên bàn.
Lục Đồng nhìn đồng hồ nước, hơi ngạc nhiên: "Hôm nay sao về sớm vậy?"
"Trực liên tục hai ngày, hôm nay được về sớm.
"Bùi Vân Ánh cầm chiếc đèn gió, chiếu vào gian trong. Gian trong trống không, chẳng có ai. Hắn nhìn quanh, hỏi:"Những người khác đâu cả rồi?"
"Đang trông cửa hàng ở phố phía nam."
Sau khi Lão Miêu rời đi, Lục Đồng ở lại ngồi quán tại Nhân Tâm Y Quán.
Khi rảnh rỗi, nàng cũng thử nghiên cứu một vài bài thuốc mới. Giờ đây, các đơn thuốc nàng viết ra phần lớn đã chịu ảnh hưởng từ Miêu Lương Phương, Kỷ Tuân, cùng những lời chỉ dẫn ngày trước của Thường Tiến ở Y Quan Viện. Thành ra, cách dùng thuốc của nàng đã ôn hòa hơn rất nhiều.
Nhưng dù vậy, các loại thuốc mới bào chế của y quán vẫn được bệnh nhân khen ngợi hết lời.
Hơn nữa, trước đây nàng từng làm việc ở Hàn Lâm Y Quan Viện, tuy sau đó lấy lý do sức khỏe để từ chức, nhưng nhờ có Bùi Vân Ánh, danh tiếng của nàng lan xa ở Thịnh Kinh, trở thành "thương hiệu sống
"của Nhân Tâm Y Quán. Đỗ Trường Khanh tất nhiên không bỏ qua cơ hội hiếm có này, liền tìm một cửa hàng ở phố Thanh Hà, phía nam thành, để bán thuốc thành phẩm, đặt tên là"Nhân Tâm Dược Phô."
Tuy nhiên, bảng hiệu "Nhân Tâm" vốn rất xứng với y quán ở phố Tây, nhưng đến phố Thanh Hà thì lại không hẳn "nhân tâm
"như vậy. Cùng một loại thuốc thành phẩm, chỉ thay hũ đựng bằng hộp gỗ đẹp hơn, giá đã tăng gấp đôi. Ngân Tranh từng khuyên rằng việc này không quá ổn, nhưng lại bị Đỗ Trường Khanh phản bác đầy tự tin."Tiền thuê cửa hàng ở phố phía nam có giống phố Tây đâu? Hơn nữa, phố Tây là cửa hàng nhà mình. Với lại, nàng không hiểu tâm lý người giàu đâu.
Nàng mà để thuốc rẻ quá, người ta lại không muốn mua, nghi ngờ là hàng dởm đấy!"
"Nghe ta đi, tăng giá không sai đâu!
"Phải nói, tuy đôi lúc Đỗ Trường Khanh trông hơi thiếu nghiêm túc, nhưng tâm lý người giàu thì lại nắm bắt rất chính xác. Giá thuốc vừa tăng, người mua lại càng đông, một bên tình nguyện mua, một bên vui vẻ bán, người khác cũng chẳng có gì để nói. Chỉ là, cửa hàng bên phố phía nam buôn bán quá đắt hàng, Ngân Tranh, Đỗ Trường Khanh và A Thành không tránh khỏi phải thường xuyên sang giúp. Lục Đồng từ gian trong bước ra, Bùi Vân Ánh cầm lấy hòm thuốc thay nàng, hỏi:"Thế tại sao nàng không đi?"
"Không phải huynh cũng hiểu sao," Lục Đồng đáp, "Ta ghét nhất là quyền quý."
Nàng nói đầy nghiêm túc, Bùi Vân Ánh nhìn nàng một lúc, trầm ngâm mở miệng: "Nói như vậy, ta thấy có cảm giác nguy hiểm."
Lục Đồng đưa hắn một tách trà, hắn đón lấy, cúi đầu uống hết.
"Sao huynh không hỏi xem đây là gì rồi mới uống? Không sợ ta bỏ độc vào à?"
Bùi Vân Ánh khẽ cười, ghé sát tai nàng, thấp giọng nói: "Trà Lục đại phu đưa, dù là thạch tín cũng phải uống."
Lục Đồng: "…
"Người này lúc nào cũng như vậy, rõ ràng đã thành thân một năm, nhưng vẫn thích cố ý trêu nàng. Đôi khi Lục Đồng cũng cảm thán, không biết Điện Tiền Ti suốt ngày dạy hắn những gì mà lại khéo nói như thế. Hắn nhìn biểu cảm của nàng, khẽ ho một tiếng:"Giờ còn sớm, Ngân Tranh không có ở đây, ra ngoài dạo một chút nhé?"
Hôm nay không còn y thư nào cần sắp xếp, buổi tối cũng chẳng có việc gì làm, Lục Đồng liền gật đầu: "Được.
"… Phố Phan Lâu, phía đông, không phải ngày lễ Thất Tịch nên vắng vẻ hơn nhiều. Mùa thu, trời đêm se lạnh, nhiều người bán hàng rong đã về nhà. Nhưng ít người thì đi dạo cũng không chen chúc. Lục Đồng và Bùi Vân Ánh đang đi, chợt thấy phía trước có một xe đẩy nhỏ. Chủ xe là một cô bé, khoảng mười một, mười hai tuổi. Có lẽ cô bé muốn bán hết hàng sớm để về nhà, thấy có người qua liền nhiệt tình chào mời:"Trang sức, chuỗi hạt, chỉ còn vài món cuối thôi, tỷ tỷ ơi," cô bé ngẩng đầu, nhìn Lục Đồng, cười tươi, "Xem thử đồ nhà ta đi, ta để rẻ cho tỷ."
Lục Đồng dừng lại, còn chưa nói gì, Bùi Vân Ánh đã bước đến trước xe đẩy, nhướn mày với nàng: "Chọn một món nhé?
"Trong lòng Lục Đồng không khỏi bật cười. Trước đây, khi nàng còn đối đầu với Bùi Vân Ánh, luôn cảm thấy người này không phải loại tử tế, sắt đá vô tình. Về sau mới nhận ra, Bùi Vân Ánh lại là người mềm lòng. Mỗi lần cùng hắn đi qua phố, thấy các cụ già hay trẻ con bày hàng, hắn đều mua hết để họ về sớm. Hồi đó hắn từng nói:"Kẻ xấu đều giả làm người tốt, sao Lục đại phu lại làm ngược lại." Thực ra, câu đó nên để nói về hắn mới đúng.
May mà những món đồ nhỏ lặt vặt mua về đều cho Bảo Châu, nếu không chắc trong nhà đã không còn chỗ chứa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!