Lần nữa gặp Tô Ngưng Sương, nàng ngồi bên cửa sổ trà quán. Khác với mấy ngày trước ủ rũ, giờ đây nàng rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy thần thái.
"Ta biết ngài có nghĩa khí, đã đến nhà ta cầu hôn. Cảm ơn ngài, nhưng không cần đâu."
"Ta đã lén đi gặp thiếu gia nhà họ Bùi," Tô Ngưng Sương chống cằm, háo hức chia sẻ với hắn, "ngài ấy đẹp trai nhã nhặn, phong độ lịch thiệp. Quan trọng nhất là, ta thử ngài ấy bằng một bức tranh, ngài ấy là người hiểu hội họa, rất am hiểu về thư họa!"
"Ta thấy hôn sự này không tệ! Ta thích ngài ấy!"
Nghiêm Tự chưa bao giờ thấy nàng như vậy, cả tâm hồn như ngập tràn sự thẹn thùng của thiếu nữ.
Rất nhiều lời muốn nói nghẹn lại nơi cổ họng. Hắn bình tĩnh nói: "Chúc mừng ngươi."
"Hôn sự đã định, ta sẽ bận rộn thêu áo cưới, có lẽ sau này sẽ không đến thường xuyên được nữa. Bức tranh này tặng ngài!
"Nàng đưa cho Nghiêm Tự một bức tranh. Đó là bức tranh cảnh hoàng hôn trong núi ở Đan Phong Đài, sắc màu rực rỡ chói lọi, khiến người ta không thể quên."Đợi sau này ta thành thân rồi, mỗi năm khi lá phong đỏ, ta vẫn sẽ đến đây vẽ tranh. Đến lúc đó, trình độ hội họa của ta chắc chắn tiến bộ vượt bậc, ngài không được từ chối ta vẽ chân dung nữa đâu nhé!". Nàng cười rồi đứng dậy, như một chiếc lá phong nhẹ nhàng trôi xa.
Nghiêm Tự im lặng.
Hắn lại trở thành một người cô độc.
Trước đây hắn nghĩ cô độc cũng không có gì không tốt, đỡ phải phiền phức. Nhưng có lẽ đã quen với việc bên cạnh có người ríu rít nói cười, giờ lại đến Đan Phong Đài, sự tĩnh lặng nơi núi rừng khiến hắn cảm thấy thêm vài phần lạnh lẽo.
Tô Ngưng Sương rất nhanh đã thành thân.
Đây có lẽ là một mối hôn sự trông rất xứng đôi vừa lứa, trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối. Tin tức về nàng thỉnh thoảng truyền vào tai hắn: đôi vợ chồng hoà hợp trong những bữa tiệc, chẳng bao lâu sinh được con gái, con trai lại thông minh lanh lợi…
Nàng sống rất hạnh phúc.
Còn hắn vẫn một mình.
Khi hắn càng lên cao trong quan trường, lại có kẻ đào bới chuyện cũ hắn từng cầu hôn nhà họ Tô để châm chọc. Để tránh mang lại rắc rối cho nàng, hắn cố tình để người tung tin đồn rằng hắn đơn phương tương tư, nhưng bị nhà họ Tô từ chối.
Dù sao thì danh tiếng của hắn vốn không tốt, xấu thêm một chút cũng không sao.
Tô Ngưng Sương gả vào nhà họ Bùi, làm vợ làm mẹ, không còn được tự do như trước. Mỗi năm khi lá phong đỏ, hắn đều đến trà quán uống trà, nhưng nàng không bao giờ xuất hiện nữa.
Hắn vẫn nghĩ không sao cả.
Chỉ cần đợi con nàng lớn dần, đợi nàng có thời gian rảnh, lá phong ở Đan Phong Đài năm nào cũng đỏ, đời người dài như vậy, chắc chắn sẽ có ngày gặp lại.
Cho đến khi nhận được tin nàng qua đời.
Người biết vẽ tranh chưa chắc đã yêu hội họa. Vị công tử nhã nhặn, phong độ ấy không phải người tốt như nàng từng nghĩ.
Hắn cả đời gặp nhiều bất hạnh, người thân lạnh nhạt, cũng không có tri kỷ. Chỉ có một người không sợ, không ghét bỏ hắn, giống như ánh chiều tà ấm áp ở Đan Phong Đài, khiến những ngày tháng ngồi một mình của hắn bớt cô quạnh. Nhưng người cuối cùng ấy cũng đã rời xa.
Còn ra đi một cách đầy bi thương.
Hắn rất giận dữ.
Cơn giận ấy hóa thành báo thù.
Trước lời mời gọi của Ninh Vương, hắn thuận nước đẩy thuyền, thực ra cũng không hẳn là vì muốn thừa cơ trèo cao sau khi chuyện thành công. Có lẽ từng có lúc hắn khao khát quyền lực, nhưng sự khao khát đó quá nhạt nhòa, đến khi thực sự đạt được, lại cảm thấy cũng chỉ là chuyện tầm thường.
Hắn nhận nuôi một nhóm trẻ mồ côi làm thủ hạ, nhưng có một đứa trẻ ngoại lệ, đó là con trai nàng. Lẽ ra hắn phải ghét dòng m.á. u của người đàn ông kia, nhưng đứa trẻ ấy lại rất giống mẹ nó, ngay cả má lúm đồng tiền nhỏ bên môi cũng giống hệt.
Hắn không lấy vợ, cũng không có con.
Đối với Bùi Vân Ánh, hắn lạnh lùng đến mức đáng sợ, vừa mắng chửi, vừa dạy dỗ như con mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!