Chương 15: (Vô Đề)

Lục Đồng vốn định đêm nay sẽ đổi sang một khách điếm khác để ở, không ngờ Đỗ Trường Khanh hành động rất nhanh, lập tức tìm được chỗ ở cho hai người họ.

Ngân Tranh ngẩng đầu, nhìn bốn chữ "Nhân Tâm Y Quán" trên đầu, vẻ mặt kinh ngạc: "Đây không phải là Y quán sao?"

Đỗ Trường Khanh đứng bên cạnh khẽ ho một tiếng: "Các người theo ta vào trong đi.

"Hai người Lục Đồng đi theo Đỗ Trường Khanh bước vào. Cửa hiệu này hẹp, bên trong tối tăm, trời đã gần tối, không nhìn rõ tình huống bên trong lắm. Đỗ Trường Khanh cầm một chiếc đèn lồng giấy dầu, vén rèm phòng trong, đi thẳng vào bên trong. Lục Đồng và Ngân Tranh đi theo, khi vào đến bên trong, không khỏi sửng sốt. Phía sau Nhân Tâm Y Quán, hóa ra là một tiểu viện. Có lẽ tiểu viện đã lâu không người ở, mặt đất phủ đầy một lớp bụi, góc sân chất một đống củi khô, chiếm gần nửa sân. Ngân Tranh nghi hoặc:"Đỗ chưởng quầy, chỗ ở mà ngài nói, không phải là nơi này chứ?"

Đỗ Trường Khanh xoa xoa mũi: "Trước đây khi Y quán còn có đại phu toạ quán, lão nhân ấy đã ở đây."

Thấy Ngân Tranh nhíu mày, Đỗ Trường Khanh vội nói thêm: "Đừng nhìn viện này tồi tàn, dọn dẹp lại không tồi đâu. Lục đại phu,...

"- y liếc nhìn sắc mặt Lục Đồng,"không phải ta không muốn giúp, chỉ là kinh thành tấc đất tấc vàng, trong thời gian ngắn khó mà tìm được nhà có giá phù hợp.

Huống chi tình hình Nhân Tâm Y Quán nàng cũng thấy rồi, bản thân ta còn nghèo đến mức không có gì ăn. Hay thế này, - y vỗ tay một cái,đợi khi trà thuốc của chúng ta bán đắt như tôm tươi, ta sẽ tự mình tìm cho cô một đại viện 2 gian để ở, thế nào?"

Lục Đồng không nói gì, cầm lấy đèn lồng từ tay Đỗ Trường Khanh, tỉ mỉ quan sát cả tiểu viện.

Sân này thông với Nhân Tâm Y Quán phía trước, Nhân Tâm Y Quán hẹp, nhưng viện này lại rất rộng rãi. Một bên viện áp sát tường cao, mơ hồ có thể thấy được mái ngói, bên kia nối với một hành lang đá, một bên hành lang là ba gian phòng trống xếp hàng.

Đỗ Trường Khanh chỉ vào ba gian phòng trống: "Lục đại phu, ba gian phòng này đều rất rộng rãi, cô và Ngân Tranh cô nương có thể chọn bất kỳ phòng nào. Cô xem, phía trước còn có nhà bếp, phòng thay đồ...

"Lục Đồng chợt động lòng. Đi dọc theo hành lang đá về phía trước, quả nhiên có một gian bếp. Nhà bếp rất rộng, có bếp đất và nồi chảo, bên dưới nhét bừa một ít củi khô. Đi sâu vào trong tối hơn, là nơi thay đồ và vệ sinh... Lục Đồng đứng ngây người nhìn sân trước mắt. Bố cục của viện này, đặc biệt giống với bố cục của nhà họ Lục ở huyện Thường Vũ. Đỗ Trường Khanh vẫn đang cố gắng thuyết phục:"Lục đại phu, cô xem bàn đá trong sân này, rất thích hợp để cô giã thuốc vào ban đêm.

Cây mai trước cửa sổ này, đến mùa đông nở hoa thơm lắm, các cô gái đều rất thích..."

"Khoan đã,…

"- Ngân Tranh ngắt lời y,"Đỗ chưởng quầy không phải nói chúng ta tạm ở đây sao, sao lại nói đến mùa đông rồi?"

Đỗ Trường Khanh nghẹn lời: "Chỉ là lỡ miệng thôi, Lục đại phu, cô xem..."

"Cứ ở đây đi.

"- Lục Đồng quay đầu lại, mỉm cười với y,"Cảm ơn Đỗ chưởng quầy."

Dường như không ngờ Lục Đồng dễ nói chuyện như vậy, Đỗ Trường Khanh sửng sốt một lúc, rồi như sợ Lục Đồng đổi ý, vội vàng mang hành lý của họ vào trong, chỉ cười nhiệt tình nói: "Đã như vậy, Lục đại phu cứ yên tâm ở đây, ở bao lâu cũng được.

"Không biết y tìm đâu ra hai bộ chăn đệm sạch sẽ đưa cho Ngân Tranh, dặn dò một số việc, mới yên tâm rời đi. Sau khi y đi, Ngân Tranh không tán thành:"Cô nương, sao chúng ta có thể ở trong cửa hiệu được? Ít ra cũng phải tìm một nhà dân đàng hoàng để ở chứ.

"Lục Đồng đi vào căn phòng gần nhà bếp nhất, mở cửa sổ ra, đối diện cửa sổ, cây mai chưa nở hoa, đứng trơ trọi một mình. Nàng nhìn cây mai, cất tiếng nói:"Nhân Tâm Y Quán nằm ở phố Tây, phía trước là quán rượu, Thịnh Kinh không có giới nghiêm, phố Tây mỗi đêm đều có tuần thành tuần tra.

Chúng ta không thuê được hộ vệ, ở đây an toàn hơn ở nơi khác."

"Hơn nữa, nơi này gần nhà họ Kha nhất."

Ngân Tranh suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn có chút không cam lòng: "Dù sao cũng để tên họ Đỗ kia chiếm tiện nghi rồi, chúng ta ở trong cửa hiệu của hắn, hắn cũng đỡ phải bỏ tiền thuê nhà cho chúng ta, thật không sợ chúng ta cuốn thuốc của hắn chạy mất sao?"

Lục Đồng bật cười.

Đỗ Trường Khanh chỉ để lại chìa khóa tiểu viện, chứ không đưa chìa khóa tủ thuốc cho nàng. Trừ phi nàng chặt nát từng tủ thuốc, hoặc tìm một lực sĩ khiêng tủ thuốc đi.

Nhưng phố Tây lúc nào cũng có tuần thành tuần tra, bốn bề đều là người quen của Đỗ Trường Khanh, e rằng chưa ra khỏi con phố này đã bị bắt đến nha môn rồi.

Vị Đỗ chưởng quầy đó, thoạt nhìn không có gì nghiêm túc, nhưng thật ra là người khôn kheo.

Nàng đi ra ngoài, cầm lấy cây chổi tre đặt trong sân: "Dọn dẹp nơi này trước đi.

"Ngân Tranh xắn tay áo lên, gật đầu đáp ứng. Tiểu viện khá rộng rãi, quét dọn rất vất vả lại vì lâu không người ở, chỉ một lần dọn dẹp đơn giản, hai người cũng bận rộn rất lâu. Đợi khi chuyển xong bó củi khô cuối cùng vào nhà bếp, đêm đã rất khuya. Ngân Tranh nhìn sân nhỏ như mới, không khỏi phấn chấn:"Cô nương, tiểu viện này đẹp thật!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!