Kinh thành đã vào xuân, những quầy hàng bán đồ ăn vặt dọc đường dần dần nhiều hơn.
Người qua lại dạo chơi ngắm cảnh, các phu nhân lên núi thắp hương, trên đường đi chán phần lớn sẽ mua ít kẹo mè bánh cam. Bánh lát mây của Phùng Tam bà bán chạy nhất, mỏng như phiến tuyết, vừa thơm vừa ngọt.
Trong Nhân Tâm y quán, trước quầy dài, Đỗ Trường Khanh ngậm nửa miếng bánh lát mây, đang vô công rồi nghề nhìn đăm đăm ra phía đối diện đường phố.
Họ Đỗ ở phường Nam Vượng thuộc Kinh thành, vốn khởi nghiệp từ y quán, sau đó y quán ngày càng phát đạt, xây thành y quán.
Y quán ngày càng nổi tiếng, tòa nhà của Đỗ lão gia tử cũng ngày càng mở rộng.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ.
Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Đỗ lão gia tử lúc trẻ bận rộn gây dựng cơ nghiệp, mãi đến gần trung niên mới cưới một người vợ.
Người vợ trẻ mới đôi mươi, đẹp như hoa, sau một năm thì có thai. Con muộn về già, khiến Đỗ lão gia tử vui mừng khôn xiết. Ông cưng chiều vợ hết mực.
Đáng tiếc phu nhân họ Đỗ thật không có phước, một năm sau khi sinh con trai đã qua đời. Đỗ lão gia tử thương con nhỏ mất mẹ từ bé, thêm vào đó đứa trẻ sinh ra thật lanh lợi đáng yêu, lại càng thêm nuông chiều.
Thế là cứ nuông chiều mãi, nuôi thành một kẻ vô dụng chẳng làm được việc gì, suốt ngày chỉ biết nghe nhạc uống rượu.
Đỗ Trường Khanh chính là kẻ vô dụng đó.
Khi Đỗ lão gia tử còn sống, gia sản dồi dào, sau khi ông mất, Đỗ gia không còn người chống đỡ.
Đỗ Trường Khanh được nuông chiều từ nhỏ, học hành bình thường, suốt ngày chỉ biết cưỡi ngựa trêu chó, chẳng có dáng vẻ đứng đắn.
Y lại rộng lòng phóng khoáng, hào hiệp trượng nghĩa, một đám bạn bè xấu chỉ coi y như con mồi béo bở để lừa gạt, hôm nay Trương Tam mượn ba trăm lượng bạc với lý do mẹ già ốm nặng, ngày mai Lý Tứ cần năm trăm quan để làm ăn buôn bán, cứ thế dần dần, lâu ngày, tất cả ruộng đất cửa hiệu đều bị y bán đi lấy bạc tiêu xài, cuối cùng chỉ còn lại y quán nhỏ đổ nát ở phố Tây này.
y quán nhỏ này là nơi Đỗ lão gia tử khởi nghiệp lúc còn sống, Đỗ Trường Khanh không dám bán đi, bèn nhờ thầy đồ đầu phố viết cho tấm biển treo lên, tự mình làm chủ Nhân Tâm y quán.
Vị đại phu ngồi toạ quán ban đầu đã bị Hạnh Lâm đường trả giá cao mời đi, một thời gian ngắn cũng không tìm được vị đại phu phù hợp nào. Huống chi y quán này thu không đủ chi, có hay không có đại phu cũng chẳng khác gì nhau.
Thường ngày thỉnh thoảng có nhà dân xung quanh đến tiệm bốc thuốc tạm đủ sống qua ngày, có lẽ không lâu nữa, y quán này cũng phải bán đi.
Một cỗ xe ngựa từ bên đường chạy tới, bánh xe lăn qua mặt đất, cuốn theo những cánh liễu bay phất phơ.
Một người bước xuống từ xe ngựa.
Đỗ Trường Khanh mắt sáng lên, vội nuốt nốt miếng bánh lát mây trong miệng, lập tức quét sạch vẻ uể oải vừa rồi, vội vàng đón tiếp, gọi một tiếng vang dội thân thiết: Thúc!
Người đến là một người đàn ông đội khăn vuông, khoảng năm mươi tuổi, mặc áo dài lụa màu trầm, tay cầm quạt giấy, tay kia cầm khăn tay, đặt trước mũi miệng vừa đi vừa ho.
Đỗ Trường Khanh mời ông vào trong y quán ngồi, vừa gọi tiểu đồng đang lau bàn trong:
"A Thành, không thấy thúc ta đến sao? Mau pha trà!"
Lại giả vờ quở trách người trước mặt:
"Nó còn nhỏ không biết điều, thúc đừng chấp nó!"
Hồ viên ngoại đặt khăn tay xuống, vẫy tay, móc từ trong n.g.ự. c ra một tờ đơn thuốc, nói: Trường Khanh này...
"Thuốc tháng này phải không ạ?"
- Đỗ Trường Khanh cầm đơn thuốc đi về phía quầy,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!