Khi hai người trở về quán trọ, trời đã gần tối.
Ngân Tranh xuống lầu lấy nước nóng, Lục Đồng ngồi trước bàn dài, thẫn thờ.
Ở góc bàn dài sát tường trong phòng đặt một bình phong gỗ. Trên đó vẽ một bức tranh thủy mặc cảnh sân vườn hoàng hôn mùa thu. Lục Đồng nhìn chăm chú vào bình phong, dần dần đưa tay, vuốt theo những cành hoa mộc cẩn đang nở rộ trong tranh.
Hôm nay, trên mái tóc của tân phu nhân nhà họ Kha cũng cài một chiếc trâm bạc hình hoa mộc cẩn.
Gương mặt của Lục Nhu thoáng hiện trong tâm trí Lục Đồng.
Nhà họ Lục có ba người con, Lục Nhu dịu dàng rạng rỡ, Lục Khiêm thông minh cứng đầu, còn nàng là út, tuy cha miệng nói nghiêm khắc, nhưng thực tế luôn cưng chiều nàng.
Gia đình nàng tuy nghèo, nhưng cũng không đến nỗi phải lo thiếu ăn thiếu mặc. Lục Nhu lớn hơn Lục Đồng vài tuổi, khi Lục Đồng còn là cô bé ngây thơ, Lục Nhu đã trổ mã, là một cô nương xinh đẹp lộng lẫy.
Mẹ lấy từ hộp của hồi môn ra một chiếc trâm bạc đính đá hình hoa mộc cẩn, cài lên búi tóc của Lục Nhu, rồi chọn cho nàng một chiếc váy dài màu ngọc lam để mặc, hi vọng trong hội thưởng xuân bên sông Lâm Phương, con gái mình sẽ là người đẹp nhất.
Lục Đồng nhìn tỷ tỷ khác hẳn ngày thường, kéo kéo vạt áo mẹ, chỉ vào trâm hoa mộc cẩn trên đầu Lục Nhu:
"Mẹ ơi, con cũng muốn cái đó."
Cái này không được.
- Mẹ cười nói:
"Con còn nhỏ, chưa cần dùng. Đợi Đồng Đồng của mẹ lớn, mẹ sẽ chọn cái khác cho con."
Lúc đó nàng còn nhỏ, ỷ được cưng chiều trong nhà nên không sợ hãi gì, cứ nằng nặc đòi:
"Con chỉ muốn cái của tỷ ấy!"
Cho đến khi cha bước vào phòng, thấy nàng làm rầm như vậy, nhất thời tức giận, phạt nàng không được đi hội thưởng hoa, ở nhà chép sách một trăm lần.
Nàng một mình ở nhà, vừa khóc vừa chép sách, đến trưa, bụng đói, định ra bếp lấy bánh mỏng còn thừa, bỗng ngửi thấy mùi thơm lạ.
Lục Nhu từ ngoài cửa bước vào, tay còn cầm gói giấy dầu đựng gà quay, váy mới dính chút bùn cát bên sông, trán lấm tấm mồ hôi.
Nàng ngạc nhiên: Sao tỷ về rồi?
Lục Nhu véo má nàng:
"Ta không về sớm, mắt muội sẽ sưng to như hạt đào mất." Rồi nàng mở gói giấy ra, xé một cái đùi gà to nhất đưa đến miệng Lục Đồng,
"Đồ khóc nhè, mau ăn đi."
"Không phải mẹ nói hôm nay định cho tỷ xem mắt phu quân tương lai sao?". Lục Đồng bị nhét đầy mồm dầu mỡ, hỏi ngập ngừng. Huyện Thường Vũ quá nhỏ, hàng xóm phần lớn quen biết nhau, người thời ấy thường nhân dịp hội thưởng xuân, sớm bắt đầu xem mắt rể hoặc dâu tương lai.
Mặt Lục Nhu đỏ lên, chỉ nói:
"Muội còn nhỏ, biết gì chứ." Dừng một lúc, nàng ấy lại cười nói,
"Phu quân sao quan trọng bằng muội muội của ta được."
Nghe được câu nói đó, trong lòng Lục Đồng liền đắc ý vô cùng.
Lục Nhu lại sờ trâm hoa trên đầu:
"Đợi đến tối, sau khi mẹ ngủ, ta sẽ đưa trâm hoa này cho muội, muội cất đi đừng để mẹ biết. Một cái trâm hoa thôi mà cũng đáng để muội khóc lóc om sòm lên như thế."
Lục Đồng đang ăn gà quay của Lục Nhu, người có ơn khó từ chối, nhìn lại trâm hoa mộc cẩn ấy, đeo trên đầu Lục Nhu trông đẹp lạ thường, bèn nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!