Chương 5: (Vô Đề)

Lục Đồng đi theo người hầu của phủ họ Kha bước vào cổng chính, Ngân Tranh ở lại bên ngoài.

Vừa bước vào, đối diện là một đài hoa mẫu đơn. Khu vườn của nhà họ Kha rất rộng, hoa đang nở rộ, vừa bước vào đã như lạc vào giữa rừng hoa, cả sân tràn ngập hương thơm.

Lục Đồng cụp mắt xuống.

Lục Nhu bị dị ứng với phấn hoa, mỗi khi đến gần hoa tươi, mặt và cả người sẽ đều nổi mẩn đỏ. Trong nhà họ Lục chưa từng thấy bóng dáng một bông hoa nào. Đáng tiếc là Lục Nhu lại rất thích hoa, mẹ nàng đành phải dùng vải vụn kết thành nhiều bông hoa giả cắm trong bình sứ để trang trí chút màu sắc.

Nhưng dường như nhà họ Kha không có nỗi lo này, trăm hoa đua nở, muôn sắc khoe tươi.

Khi đến chính đường, trên ghế gỗ hoa lê là một phụ nữ lớn tuổi, khuôn mặt dài, đuôi mắt nhọn và xệ xuống, môi mỏng tô đầy son. Bà ta mặc áo dài thân màu đỏ vải lệ chi thêu hoa văn dây leo nho, bên tai đeo bông tai vàng hình bầu rượu nặng trĩu, ăn mặc vô cùng phú quý, thoạt nhìn có vẻ hơi khắc nghiệt.

Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.

Chỉ trong chốc lát, Lục Đồng khẽ cúi chào Kha lão phu nhân:

"Tiểu nữ Vương Anh Anh xin ra mắt lão phu nhân."

Kha lão phu nhân không nói gì, chỉ cao ngạo đánh giá Lục Đồng.

Đây là một cô gái trẻ, mặc chiếc áo vải gai màu nâu nhạt đã giặt bạc màu, khuỷu tay có một miếng vá không đáng chú ý, trông rất nghèo nàn.

Ánh mắt Kha lão phu nhân dừng lại trên tấm khăn trắng che mặt của Lục Đồng, khẽ nhíu mày hỏi:

"Đeo mạng che mặt làm gì?"

"Anh Anh trên đường đến kinh thành bị bệnh cấp tính, mặt vẫn còn nổi mẩn đỏ chưa hết."

- Lục Đồng nhẹ nhàng đáp:

"Không dám làm ô uế mắt lão phu nhân."

Kha lão phu nhân nhìn phần cổ lộ ra của Lục Đồng, quả nhiên có dấu vết nổi mẩn đỏ, trong lòng khẽ động, vẫy tay:

"Vậy ngươi đứng xa ra một chút.", Giọng điệu không hề khách sáo.

Lục Đồng vâng lời lùi ra xa hai bước.

Bên cạnh, Lý ma ma nở nụ cười, vừa xoa vai cho Kha lão phu nhân vừa hỏi Lục Đồng:

"Anh Anh cô nương là người ở đâu?"

Lục Đồng đáp:

"Tiểu nữ là người Tô Nam."

Tô Nam?

- Kha lão phu nhân đánh giá nàng một lượt,

"Chưa từng nghe họ Lục có họ hàng gì ở Tô Nam cả."

"Mẹ của Nhu tỷ tỷ là dì ruột của Anh Anh, thuở nhỏ Anh Anh đã theo cha mẹ đến Tô Nam. Năm đó mẹ yếu, cha bệnh nặng, dì từng nói sẽ đối xử với Anh Anh như con đẻ, nếu sau này gặp khó khăn, cứ đến huyện Thường Vũ xin giúp đỡ.". Nói đến đây, giọng Lục Đồng vừa đúng mức mang theo một chút bi thương,

"Hiện giờ cha mẹ đã mất, Anh Anh vất vả đến được Thường Vũ mới biết dì đã..."

Kha lão phu nhân trong lòng thở phào, đúng như Lý ma ma đã nói, Vương Anh Anh này chỉ là kẻ sa cơ đến xin ăn. Chắc là muốn lừa ít bạc ở đây.

Nghĩ đến đây, bà cũng hết kiên nhẫn, bèn nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!