Khi nàng sinh ra, trên lưng đã có một vết bớt.
Vết bớt tựa như một đám mây lành, mọi người đều chúc mừng gia tộc họ Mạc có thêm một thành viên, rằng đứa trẻ này sau này chắc chắn sẽ là người có phúc.
Vì thế, nàng lớn lên trong sự kỳ vọng của mọi người.
Từ nhỏ, nàng thông minh, hiểu biết. Ba tuổi đã biết được trăm chữ, năm tuổi bắt đầu đọc y kinh, tám tuổi nhận biết các loại dược liệu, đến mười tuổi, những bệnh vặt thông thường của người khác, nàng đã có thể thử kê đơn.
Tổ phụ của nàng, Mạc Văn Thăng, là ngự y trong cung, rất được các quý nhân yêu mến. Vì nhà không có nhiều con cháu, thấy nàng có hứng thú với y học, ông đã tận tình dạy bảo.
Nàng học rất giỏi.
Dần dần, kỳ vọng của gia đình dành cho nàng ngày càng lớn. Tổ phụ quyết định sau khi nàng tròn 15 tuổi sẽ đưa nàng vào Thái Y Viện để học tập.
Bề ngoài, nàng tỏ ra vui vẻ đồng ý, nhưng trong lòng lại khinh thường.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ.
Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Những thầy thuốc ở Thái Y Viện, trong mắt nàng, là những kẻ cứng nhắc, chỉ biết tuân theo sách vở mà tìm kiếm đạo lý y học. Về y thư, nàng thuộc làu không kém gì họ. Nghe lời họ dạy bảo, đối với nàng, là một sự sỉ nhục.
Nàng có nhiều ý tưởng kỳ lạ, đặc biệt là hứng thú với độc dược. Mỗi lần tổ phụ nghiêm khắc ngăn cấm, nói nàng hấp tấp, không biết thận trọng trong y thuật, nàng chỉ cười nhạt.
Tổ phụ là ngự y trong cung, quanh năm chữa bệnh cho các quý nhân. Trị bệnh cho họ, chữa khỏi thì là chuyện đương nhiên, nhưng nếu chữa hỏng có thể mất mạng, thậm chí liên lụy cả gia đình.
Vì vậy, ngự y luôn kê đơn cực kỳ bảo thủ, làm sao có thể hiểu được sự tinh túy trong việc dùng thuốc, chứ đừng nói đến việc dùng độc.
Nàng ngoài mặt nghe lời, nhưng lại lén trồng các loại cây độc trong vườn.
Cho đến khi bị tổ phụ phát hiện, ông đã vứt hết bọ cạp và rắn độc mà nàng nuôi, cảnh cáo nàng không được tái phạm, còn phạt nàng phải chép sách trước tượng Thần Nông. Nàng chép được nửa chừng thì chán, liền xé nát giấy bút.
Nàng chỉ thích nghiên cứu độc dược, vậy có gì sai?
Sai là ở thế gian này, luôn có những quy tắc vô dụng và phiền phức như thế.
Một lần, trên đường, nàng gặp một đứa trẻ ăn xin, liền tùy ý ném cho nó một thỏi bạc. Đứa trẻ cảm kích dập đầu cảm tạ, nàng nhìn khuôn mặt lem luốc của nó, trong lòng chợt nảy ra một ý tưởng.
Nàng đưa cho đứa trẻ một loại thuốc độc mà mình vừa chế.
Loại thuốc đó không đến mức lấy mạng người, chỉ khiến người uống bị mất giọng trong vài ngày. Đứa trẻ không biết là gì, nhưng thấy nàng ăn mặc lụa là gấm vóc, nên không nghi ngờ gì mà uống hết.
Nàng bảo đứa trẻ quay lại ngôi miếu chờ.
Ba ngày sau, đứa trẻ trở lại, quả nhiên giọng nói khàn đặc, chỉ có thể nói rằng mấy ngày trước hoàn toàn không nói được.
Nàng vui mừng khôn xiết.
Từ đó, nàng tìm ra một phương pháp thử thuốc tốt hơn. Trong Thịnh Kinh có rất nhiều người nghèo khổ. Những con thỏ, con chuột không giống con người, cùng một loại độc chưa chắc đã hiệu quả như nhau.
Nàng cho các nha hoàn và tỳ nữ trong viện của mình thử thuốc, thu được hết phương thuốc độc này đến phương thuốc khác.
Đến tuổi cập kê, tổ phụ đưa nàng vào Thái Y Viện học tập. Mỗi lần thi cử, nàng đều đứng đầu, danh tiếng còn vang đến cả Hàn Lâm Y Quan Viện. Sau đó, có y quan mang đến những căn bệnh khó chữa để thử thách nàng.
Nàng ung dung viết đơn thuốc, bệnh nhân uống một thời gian liền khỏi, danh tiếng nàng lan rộng.
Nhân cơ hội này, nàng đề xuất với tổ phụ việc không muốn vào Thái Y Viện nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!