Kha Thừa Hưng không ngờ đến phản ứng của Lục thị.
Người vợ vốn trông yếu ớt mềm mại, giờ trái ngược hẳn với tính cách hiền hòa thường ngày, cuồng loạn đòi đi cáo quan. Sự việc này cũng kinh động đến Kha lão phu nhân, bà cũng biết được tất cả.
Bà quyết đoán và tàn nhẫn hơn hắn nhiều, chỉ bảo hắn nhốt Lục thị trong phòng, nói với bên ngoài rằng họ Lục mắc bệnh điên, thần trí không minh mẫn, nói những lời vô lý. Lại xử lý hết những người hầu trong viện bàn tán chuyện này, kẻ bán được thì bán, kẻ gả được thì gả, đuổi họ đi thật xa.
Lục thị thấy vậy, có lẽ đã nhận ra điều gì đó, nên lén lút mua chuộc hạ nhân gửi tin về cho Lục gia ở huyện Thường Vũ.
Thế còn chưa đủ, tệ hơn nữa là, nàng đã có thai.
Tính ngày tháng, hẳn là từ đêm ở Phong Nhạc Lâu.
Sau khi đại phu rời đi, Kha Thừa Hưng nhìn cục diện rối rắm này, không biết phải làm sao.
Đứa con trong bụng Lục thị không phải của hắn, nói cho cùng, nên cho uống một bát thuốc, tránh tự chuốc phiền phức. Dù sao cũng không thể để sinh ra, bắt hắn nuôi con cho người khác.
Nhưng khi hắn định sai người nấu thuốc xử lý cái thai, Kha lão phu nhân đã ngăn lại, chỉ bảo người truyền tin đến phủ Thái sư, mời người phủ Thái sư đến thương lượng.
Lúc đó Kha Thừa Hưng không hiểu, hỏi Kha lão phu nhân:
"Mẹ, còn gì để thương lượng nữa? Công tử phủ Thái sư chưa cưới vợ, không thể có con riêng trước, đứa con này sinh ra rồi nuôi ở đâu? Chẳng lẽ nuôi ở nhà họ Kha chúng ta!"
Ngu ngốc.
- Kha lão phu nhân lắc đầu:
"Phủ Thái sư quý trọng danh tiếng, nhất định sẽ không giữ đứa con này. Ta bảo con đừng cho họ Lục uống thuốc, không phải vì nàng ta, mà là vì con đấy."
Vì con?
Kha lão phu nhân từ tốn mở lời:
"Lục thị vốn là người của con, lại bị nhà họ Thích cưỡng đoạt, chỉ dùng vài tờ ngân phiếu đã muốn đuổi chúng ta đi, thật coi họ Kha dễ bắt nạt sao? Lúc trước ta không có mặt, để họ thoát thân dễ dàng. Giờ Lục thị có thai, ngược lại là chuyện tốt."
"Việc làm ăn của nhà ta, từ khi cha con mất đã ngày càng suy vi, giờ nhờ họ Lục, lại kết được quan hệ với phủ Thái sư. Có quan hệ như vậy, lo gì việc làm ăn không phát đạt."
"Con à, con vẫn còn quá trẻ."
Hắn nhìn gương mặt tiều tuỵ của Kha lão phu nhân, chợt hiểu ra điều gì đó.
Đêm đó, người của phủ Thái sư đến.
Vẫn là vị quản gia tươi cười hòa nhã đó, lần này mang đến không phải là vài tờ ngân phiếu nữa.
Lão quản gia cười híp mắt nói với hắn:
"Từ sau lần chia tay trước, công tử nhà ta vẫn luôn nhớ đến thương tích của phu nhân, lẽ ra nên sai tiểu nhân đến thăm sớm hơn, chỉ là gần đây bận rộn với sinh thần của lão phu nhân, nên chậm trễ mất."
Ông ta không hề nhắc đến chuyện Lục thị có thai, chỉ nhìn Kha Thừa Hưng cười nói:
"Nói đến chuyện này, mỗi năm đến sinh thần lão phu nhân, bát đĩa chén đũa dùng không ít. Năm nay nhà cung cấp đồ sứ đã về quê, đang thiếu người... Nghe nói lò gốm quý phủ vốn không tồi?"
Kha Thừa Hưng thoạt đầu sửng sốt, rồi lập tức phấn chấn.
Sinh thần của lão phu nhân phủ Thái sư!
Nếu được làm một vụ làm ăn đồ gốm cho phủ Thái sư, chẳng phải là có được mối quan hệ với quan lại ở kinh thành sao!
Ngay cả khi năm xưa cha hắn đưa việc làm ăn của họ Kha lên đỉnh cao nhất, cũng chưa có cơ hội kết giao với quan lại. Cung cấp hàng cho phủ Thái sư, đó là chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ tới!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!