Chương 39: (Vô Đề)

Đại gia phủ họ Kha dạo này gần như phát điên.

Nguyên nhân là vì trong thư phòng của hắn đột nhiên xuất hiện một hàng dấu chân ướt.

Ngày hôm đó, đại gia họ Kha đang nghỉ ngơi trong thư phòng, khi tỉnh dậy phát hiện trong phòng có thêm một hàng dấu chân ướt của phụ nữ, lập tức nổi trận lôi đình, quát hỏi các nha hoàn trong viện xem ai làm, kết quả đối chiếu một vòng, không tìm ra được chủ nhân của dấu chân.

Dù có vài người có kích cỡ chân tương tự, nhưng ngày đó họ đều làm việc ở ngoại viện, thậm chí còn chưa vào nhà.

Đại gia họ Kha không tìm ra chủ nhân của dấu chân, liền như mắc bệnh tâm thần. Ban đầu còn khẳng định chắc nịch rằng có người hầu trong viện đang giở trò, dần dần như bị ma ám, cứ nói rằng trong phủ không yên, có ma quỷ quấy phá.

Thậm chí không màng đến sự ngăn cản của Tần thị, đi mời đạo sĩ đến làm phép.

Đạo sĩ đến phủ họ Kha đi một vòng, nói phủ họ Kha có tà khí quấn quanh, cần làm phép trừ tà. Thế là trong sân bày đàn tràng, rầm rộ làm phép trừ tà ba ngày, nhận năm trăm lạng bạc tiền hương nến công đức mới chịu đi.

Đã là làm phép cho phủ họ Kha, tiền bạc tự nhiên phải lấy từ công quỹ, điều này khiến Tần thị là người quản lý rất không hài lòng, sau lưng đại gia than phiền với nha hoàn bên cạnh:

"Đại gia chỉ nói có ma, đã chi ra năm trăm lạng bạc. Những đạo sĩ đó bề ngoài nói là trừ tà bắt ma, ta thấy chỉ là lừa đảo. Ăn uống no say còn cuỗm đi một số bạc lớn, sao đại gia lại mê muội đến thế!"

Nha hoàn bên cạnh suy nghĩ:

"Đại nương, xin đừng trách nô tỳ lắm chuyện, nhưng chỉ vài dấu chân ướt, sao lại khiến đại gia sợ hãi đến thế? Trên đời này có ma hay không tạm không bàn, nhưng vẻ mặt đại gia, sao nhìn không được bình thường?"

Tần thị nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi.

Tần thị không mấy tin chuyện ma quỷ, cha nàng làm quan, nếu coi trọng ma quỷ quá mức, khó tránh khỏi bị đồng liêu bàn tán sau lưng, với đường quan trường cũng bất lợi. Chuyện dấu chân ướt quả thật khiến nàng bất an, nhưng tuyệt đối không đến mức như Kha Thừa Hưng sợ hãi đến vậy.

Gấp gáp mời người đến làm phép như thế, ngược lại giống như trong lòng có quỷ.

Nha hoàn lại nhắc:

"Lại nói, vị phu nhân trước kia, nghe nói phát bệnh điên mới nhảy xuống ao. Liệu có phải..."

Nói bậy!

- Tần thị quát:

"Cái gì cũng dám nói. Lục thị tự mình mệnh ngắn trách được ai? Chẳng lẽ điều này cũng trách đại gia?"

Tuy miệng bác bỏ lời nha hoàn, nhưng trong lòng Kha đại phu nhân không khỏi có chút nghi hoặc, nên tối đó gặp đại gia, Tần thị chủ động nhắc đến chuyện Lục thị, hỏi Kha Thừa Hưng:

"Lục thị là nhảy xuống ao phải không? Đang yên đang lành, sao lại nghĩ quẩn đến thế?"

Kha Thừa Hưng vừa nâng chén trà chưa kịp uống, nghe Tần thị nói vậy, sắc mặt cứng đờ, lưỡi cũng cứng lại, nửa ngày mới thốt ra được một câu:

"Sao đột nhiên lại nhắc đến Lục thị?"

Tần thị nhìn sắc mặt hắn:

"Không phải gần đây đạo sĩ làm phép nói, phủ ta có tà ma quấy phá, ta nghĩ có phải là..."

Không phải!

- Chưa để nàng nói hết, Kha Thừa Hưng đã dứt khoát ngắt lời, giọng gắt gỏng:

"Lục thị c.h.ế. t đã lâu, phủ này yên ổn hai năm nay, sao có thể là nàng!"

Hắn nói vừa nhanh vừa gấp, không biết là muốn thuyết phục Tần thị hay thuyết phục chính mình, nói xong đặt chén trà xuống bàn:

"Không còn sớm, ta đi thăm mẹ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!