Chương 37: (Vô Đề)

Ngày hôm sau, trời tạnh mưa.

Nhân lúc có nắng, Ngân Tranh đem chăn ẩm ra phơi trong tiểu viện. Dưới mái hiên, một sợi dây thừng được giăng lên, chiếc chăn mỏng cũ màu hồng được treo lên, đón lấy ánh nắng, khiến cho sân nhỏ thêm phần ấm áp.

Đỗ Trường Khanh nhìn trộm qua ô cửa sổ nhỏ bên ngoài, nói:

"Ngân Tranh cô nương này, sân đầy chăn nệm thế này, còn chỗ nào mà phơi thuốc nữa?"

Ngân Tranh vừa vuốt nếp góc chăn vừa đáp:

"Thuốc ngày nào chẳng phơi, chăn nệm này không phơi sớm là mốc mất. Vả lại, thưa Đỗ Chưởng quầy," nàng liếc nhìn Đỗ Trường Khanh,

"Ông trả lương tháng cho cô nương và A Thành, chứ có trả cho ta đâu, việc phơi thuốc đâu phải việc của ta."

Đỗ Trường Khanh nghẹn lời, không thể cãi lại được, đành lủi thủi đi ra.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ.

Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓

💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Khi vào tiệm ngoài, A Thành đang lau bàn, Lục Đồng đang sắp xếp tủ thuốc.

Nửa tháng nữa là đến Lập Hạ, những ngày này mưa nhiều, hoa dương không còn làm phiền người như trước, người đến mua trà thuốc trị nghẹt mũi cũng thưa thớt hẳn. Đỗ Trường Khanh bận rộn qua đợt trước, giờ lại bắt đầu nhàn rỗi, nằm dài trên ghế dài đọc sách giải trí.

Lục Đồng đứng trước tủ thuốc, kéo ngăn kéo kiểm tra từng vị thuốc bên trong, vừa hỏi Đỗ Trường Khanh:

"Đỗ Chưởng quầy, dạo này ở Thịnh Kinh có gì náo nhiệt không?"

Đỗ Trường Khanh giật mình, nghi hoặc nhìn Lục Đồng:

"Cô hỏi việc này làm gì?"

Lục Đồng không nhìn hắn:

"Ta thấy gần đây người đến mua thuốc ít, bệnh nhân tìm đến khám cũng hiếm, định xin nghỉ hai ngày. Ta và Ngân Tranh mới đến Thịnh Kinh, không quen thuộc khu vực này lắm, nên hỏi ngài xem dạo này có hội hè hay chợ phiên nào không, để mở mang tầm mắt."

Nghe vậy, Đỗ Trường Khanh lập tức hứng thú, ngồi thẳng người cười nói:

"Lục đại phu à, cô hỏi đúng người rồi. Công tử đây năm xưa ở Thịnh Kinh cũng từng dạo chơi khắp nơi, chẳng có chỗ vui nào là không biết. Còn về hội hè hay chợ phiên mà nàng nói...", hắn trầm ngâm một lúc rồi mở lời:

"Nói đến gần đây nhất thì có Thanh Liên Thịnh Hội vào mùng một tháng tư."

Lục Đồng khựng lại động tác kiểm kê thuốc:

"Thanh Liên Thịnh Hội?"

Đỗ Trường Khanh dang tay:

"Cô cũng biết đấy, mấy ngôi chùa miếu ấy, năm nào cũng phải làm vài lần hội, không hội Quan Âm thì cũng là hội Địa Tạng, để lừa ít tiền đèn nhang."

"Vạn Ân Tự náo nhiệt nhất là Thanh Liên Tịnh Hội vào mùng một tháng tư, ngày đó Bồ Tát mở mắt, ai có tội nghiệt nặng nề thì đi phóng sinh rửa nghiệp chướng.

Ai có tâm nguyện chưa thành thì đi thắp đèn cầu nguyện chân thành, Bồ Tát sẽ phù hộ người thiện tâm được toại nguyện, kẻ làm ác tích đức âm.Mấy thứ này ta không tin đâu, nhưng người tin thì không ít, nhất là mấy người làm ăn buôn bán. Cứ đến mùng một tháng tư là chạy đến Vạn Ân Tự thắp hương cầu phúc.Khi cha ta còn sống, năm nào cũng kéo ta đi, bắt ta thắp hương, nào là cúng dầu nào là cúng gạo, cầu Bồ Tát phù hộ cho ta thành đạt, cuối cùng ta vẫn là kẻ vô dụng đấy thôi, đủ thấy Bồ Tát này không đáng tin, chỉ lấy tiền không làm việc, chẳng phải thứ tốt lành gì.

Hắn nói không chút cung kính, chỉ bảo: "Tuy Bồ Tát không ra gì, nhưng Thanh Liên Thịnh Hội nàng vẫn nên đi xem một lần, ngày mùng một tháng tư, họ sẽ thắp pháp đăng trong hồ sen xanh.

Sau khi pháp hội kết thúc, Vạn Ân Tự còn có nhiều gian hàng bán đồ ăn vặt và tượng Phật, phong cảnh trên núi cũng đẹp, người đi chơi không ít, náo nhiệt có khi còn hơn cả hội chùa đầu xuân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!