Lục Đồng đội mạng che, bước ra khỏi Trúc Lý Quán, Ngân Tranh từ bên ngoài tiến lên đón nàng.
Nàng bước đến bên cạnh Lục Đồng, thấp giọng nói:
"Cô nương, ngân phiếu đã giao hết cho Tào gia rồi."
Lục Đồng gật đầu: Tốt.
Tào gia của Khoái Hoạt Lâu, vốn xuất thân từ kẻ vô lại, không biết từ đâu gặp được vận may, bám được quý nhân, được phép mở một sòng bạc ở phố Thanh Hà phía nam thành.
Tào gia trước kia vốn phát tài từ việc cho vay nặng lãi trong sòng bạc, vốn đã gan lớn, nay có quý nhân chống lưng, càng không coi ai ra gì.
Ngày đó Lục Đồng đến sòng bạc, Tào gia không phải không nhìn ra Ngân Tranh gian lận đặt bẫy, nhưng khi Lục Đồng đưa hai ngàn lượng bạc thắng được giao cho Tào gia, hắn rất vui lòng giúp Lục Đồng việc này.
Tào gia chỉ cần bạc, còn những chuyện ngầm bên dưới, không rảnh đi quản. Huống chi người có thể mở sòng bạc ở nam thành, sau lưng làm sao không có đại thụ nương tựa? Dù Vạn Toàn có lôi nhà họ Kha ra, Vạn Phúc rốt cuộc cũng chỉ là đầy tớ nhà họ Kha mà thôi.
Một tên đầy tớ, Tào gia thực sự chẳng để vào mắt.
Chuyện về Tào gia, là trước đây lúc nàng nhàn rỗi trong y quán, từ miệng Đỗ Trường Khanh mà biết được. Y trước kia là kẻ phong lưu, ở Thịnh Kinh hễ có thanh lâu sòng bạc nào, y đều rành rẽ hơn ai hết, chỉ tùy miệng nhắc đến Tào gia như vậy, nhưng lại khiến Lục Đồng ghi nhớ trong lòng.
Vì thế mới có cục diện này, mời Vạn Toàn vào bẫy.
Giờ Tào gia được một khoản bạc lớn như vậy, thuận tay giúp Lục Đồng giữ Vạn Toàn lại, cũng giúp Lục Đồng tiết kiệm được nhiều sức.
Ngân Tranh thấy xe ngựa gọi từ trước đã đến, vội kéo Lục Đồng cùng lên xe.
Xe ngựa chạy vòng quanh phố Thịnh Kinh mấy vòng, Lục Đồng và Ngân Tranh lại đổi xe mấy lần, xác định không ai theo sau mới thong thả trở về y quán.
Trong y quán, Đỗ Trường Khanh đang gục trước tủ thuốc ngắm mưa, thấy hai người về, liền nhấc mí mắt lên, than phiền:
"Lục đại phu, trời mưa to còn chạy ra ngoài, cô không sợ ướt giày à."
Ngân Tranh vừa xếp ô, vừa liếc hắn:
"Dù sao mấy ngày nay trong y quán người mua trà thuốc cũng ít, một mình Đỗ chưởng quầy là đủ rồi. Ta và cô nương dạo một chút, tiện ngắm cảnh mưa Thịnh Kinh."
Đỗ Trường Khanh cười hì hì mấy tiếng: "Có nhã hứng ghê nhỉ. Chỉ là thực sự muốn thưởng thức mưa, sao không đến Ngộ Tiên Lâu ở nam thành?
Lầu ấy bên sông nhìn ra liễu, đến ngày mưa, khói mưa m.ô.n. g lung, nước sông đều xanh biếc, nếu tìm được một thuyền hoa ngồi trong đó càng tốt, mời thuyền nương đàn vài khúc, uống chút rượu ấm, gọi một đĩa bánh cuộn mỡ ngỗng, mới gọi là lạc thú nhân gian...
"Hắn đang say sưa nói, ngẩng đầu lên, phát hiện trước mặt không còn ai. Chỉ có A Thành chỉ vào phòng trong, nháy mắt với hắn:"Hai người họ vào rồi.
"Đỗ Trường Khanh tức giận:"Không có lễ phép gì cả, ít ra cũng nghe người ta nói hết câu chứ!"
Lục Đồng lúc này, thực sự không có tâm trạng nghe Đỗ Trường Khanh khoe khoang.
Nàng đi vòng qua tiểu viện vào phòng, Ngân Tranh giúp nàng cởi áo bị mưa làm ướt, thay một bộ áo mỏng lụa xám xanh, rồi đem quần áo ướt ra dưới mái hiên giặt.
Lục Đồng ngồi xuống trước bàn.
Trong ống bút tre cũ trên bàn cắm xéo hai cây bút lông sói, trước cửa sổ bày mực và bút.
Đây là những vật Ngân Tranh lục từ trong tủ gỗ vàng trong phòng ra, có lẽ là đồ cũ của chủ nhân trước đây để lại. Ngân Tranh đôi khi viết chữ trước cửa sổ, ánh sáng chiếu qua cành mai, gió thổi đêm trăng, cũng khá thú vị.
Lục Đồng rất ít khi viết chữ.
Phần lớn thời gian, nàng đều ở trong sân xay thuốc, hôm nay lại ngồi trước bàn, lấy giấy bút, chấm mực, viết một chữ Kha.
Nét chữ của nàng khác hẳn với lối chữ nhỏ của Ngân Tranh, không những không dịu dàng, ngược lại còn rất cẩu thả phóng khoáng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!