Chương 30: (Vô Đề)

Đêm đó trời đổ mưa.

Mưa rả rích, đập vào những tán lá chuối mới trồng trong sân nhỏ, tạo nên âm thanh thê lương.

Lục Đồng nằm mơ.

Trong mơ, nàng trở về nhà họ Lục ở huyện Thường Vũ, đúng vào tháng chạp, gần tết, gió tuyết mênh mang. Lục Nhu bước ra từ trong nhà.

Tỷ tỷ vẫn còn dáng vẻ thiếu nữ, nhưng đã búi tóc kiểu phụ nữ có chồng, mặc chiếc áo ngắn thêu hoa bằng nhung màu xanh mận, xinh đẹp dịu dàng như thuở nào.

Lục Nhu thấy Lục Đồng liền đưa tay nắm lấy tay nàng, miệng trách yêu:

"Nha đầu này lại chạy đi đùa nghịch ở đâu thế? Mẹ gọi nửa ngày trong nhà mà chẳng thấy trả lời, cẩn thận cha biết được lại mắng cho đấy. Lát nữa phải dán chữ đỏ rồi, Lục Khiêm đang viết, muội mau đi thay quần áo đi."

Nàng mơ màng, ngoan ngoãn để Lục Nhu dắt vào nhà, nghe tỷ tỷ phía trước khẽ nói:

"Muội đi một mạch, những năm qua, ta vẫn giữ cây trâm đó cho muội, may mà muội đã về..."

Cây trâm?

Cây trâm gì?

Sao Lục Nhu lại nói nàng đi nhiều năm, nàng đã đi đâu?

Như tiếng sấm nổ bên tai, Lục Đồng chợt mở mắt.

Trong phòng ánh đèn mờ ảo, bầu trời đen kịt, chỉ còn tiếng mưa tí tách.

Nàng từ từ ngồi dậy trên giường, không thể ngủ lại được nữa, chỉ lặng lẽ nhìn ánh đèn vàng, đợi đến tận sáng.

Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.

Đến khi trời sáng, Ngân Tranh cũng dậy khỏi giường. Hai người mở cửa y quán, không bao lâu sau, Đỗ Trường Khanh và A Thành cũng đến.

Xuân đã gần tàn, lại liên tiếp mấy trận mưa, người đến mua trà thuốc ít đi, đang là sáng sớm, tiệm có vẻ vắng vẻ.

Đỗ Trường Khanh pha một bình trà nóng, sai A Thành đi mua hai cái bánh nướng về ăn, coi như bữa sáng.

Lục Đồng đi đến trước mặt hắn, nói:

"Đỗ chưởng quầy, ta muốn mượn ngài ít bạc."

Đỗ Trường Khanh suýt bị nghẹn một miếng bánh trong cổ họng, khó khăn lắm mới nuốt được miếng bánh xuống, mới nhìn về phía Lục Đồng: Cô nói gì?

"Ta muốn mượn ngài ít bạc. Lục Đồng nói:"Viết giấy nợ cho ngài, qua ít ngày sẽ trả.

"Đỗ Trường Khanh đánh giá nàng từ trên xuống dưới, hừ một tiếng, đi vượt qua nàng vào trong, không lâu sau, lại móc từ dưới tủ thuốc ra một chìa khóa, không biết lấy từ đâu ra một cái hộp đưa cho Lục Đồng. Ngân Tranh nhìn cái hộp đó, dò hỏi:"Đây là...

"Đỗ Trường Khanh khó chịu nói:"Mấy ngày trước ta đã tính toán rồi, hai tháng nay, trừ đi vật liệu, Xuân Thủy Sinh lãi ròng hai trăm lượng bạc.

Lục Đại phu à, tuy rằng tiền tháng của cô là hai lượng bạc, nhưng ta cũng không phải là người chiếm tiện nghi của người khác, hơn nữa cô còn giúp ta dạy dỗ lão vương bát đản Bạch Thủ Nghĩa kia, bổn chưởng quầy rất ngưỡng mộ. Một trăm lượng này là phần chia cho cô.

"Y khó khăn rời mắt khỏi cái hộp, có vẻ rất đau lòng,"Cũng không cần viết giấy nợ gì cả. Sau này làm thêm vài vị trà thuốc như thế này, coi như đã báo đáp rồi.

"Lục Đồng ngạc nhiên, người này bình thường tính toán từng đồng bạc, không ngờ lúc này lại rất sảng khoái, khó trách có thể phá hết cả một gia sản to lớn. Nàng nhìn về phía Đỗ Trường Khanh:"Đa tạ."

Đỗ Trường Khanh khoát tay, chỉ lo cúi đầu tiếp tục ăn bánh.

Ngân Tranh khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!