Đêm xuống, gió nổi lên trong sân nhỏ.
Cửa y quán đã đóng, những chiếc đèn lồng trong sân bắt đầu được thắp sáng.
Ngân Tranh xin được vài chiếc đèn lồng cũ từ Đỗ Trường Khanh, lau chùi sạch sẽ rồi treo dưới mái hiên bốn góc sân.
Khi trời tối, ánh đèn hắt xuống nền đá xanh một màu vàng nhạt.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ.
Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Ánh trăng như bạc, chiếu sáng cả sân nhỏ.
Trước bàn đá ở giữa sân, một ngọn đèn đang cháy.
Lục Đồng ngồi trước bàn đá, từ tốn giã thuốc.
Thuốc được đựng trong một chiếc bình bạc, trên mặt bình khắc hoa văn bảo tướng cuốn dây, họa tiết tinh xảo phức tạp. Chày giã thuốc cũng làm bằng bạc, khi đập vào bình, phát ra tiếng kêu trong trẻo trong đêm.
Ngân Tranh bước ra từ trong nhà, tay cầm vài bông hoa lụa mới làm, đưa lên ướm lên mái tóc Lục Đồng:
"Cô nương, ta mới làm vài bông hoa lụa, người thử xem. Bông hoa nhung xanh lần trước dính máu, giặt không sạch, không dùng được nữa. Hai bông này ta đổi thành kiểu mới, bảo đảm đẹp."
Lục Đồng nhìn những bông hoa trong tay nàng ấy, không khỏi sững người.
Nàng không giỏi ăn mặc trang điểm, dù sao cũng ở trên núi quanh năm, chẳng gặp mấy ai. Thỉnh thoảng vào dịp lễ, Vân Nương nổi hứng lên, xuống núi mua cho nàng vài bộ quần áo, đến khi những bộ quần áo đó không còn vừa nữa thì sẽ chờ đến lần mua mới tiếp theo.
Lần cuối cùng Vân Nương mua quần áo mới cho nàng là một năm trước, không lâu sau đó, Vân Nương đã qua đời.
Bản thân nàng chỉ có vài bộ quần áo, nói gì đến trang sức. Nhưng Ngân Tranh khéo tay, thường chọn khăn cùng màu may thành hoa lụa hoa nhung các loại, để nàng đeo cho phù hợp với y phục.
Lục Đồng vẫn giã thuốc không ngừng, chỉ nói:
"Thực ra ta không cần những thứ này."
"Sao lại không cần chứ?"
- Ngân Tranh vẫn vừa khoa tay múa chân, vừa nói:
"Cô nương đang độ tuổi này, đúng là lúc nên điểm trang. Nếu ăn mặc đơn giản quá, chẳng phải phí hoài khuôn mặt này sao. Những bông hoa lụa này chỉ cần vài đồng tiền mua khăn là làm được, nhưng có thể làm cô nương thêm phần xinh đẹp."
"Cô nương nhất định phải tin vào tay nghề của ta. Ngân Tranh thu hoa lụa từ mái tóc Lục Đồng về, cẩn thận chỉnh sửa đường kim mũi chỉ,"Trước kia ở hoa lâu, không dám nói chuyện khác, nhưng về chuyện ăn mặc trang điểm thì ta là rành nhất.
Đợi Đỗ chưởng quầy phát lương tháng, cô nương có thể đi mua vài thước vải sa mỏng, qua vài tháng nữa vào hạ, phải may hai chiếc áo mỏng mới được.
"Lục Đồng khẽ mỉm cười. Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết. Ngân Tranh nói một lúc, lại nhớ ra một chuyện, nhìn về phía cô gái đang chăm chú giã thuốc dưới ánh trăng:"Ta nghe thợ may Cát bên cạnh nói, hôm nay Hạnh Lâm Đường đã mở cửa lại rồi.
Bạch chưởng quầy chủ động xin lỗi những dân chúng mua thuốc, bồi thường thêm nhiều bạc, còn hứa sau này sẽ không bán Xuân Dương Sinh nữa. Những dân chúng được bạc thì không náo loạn nữa, có lẽ chuyện này sắp lắng xuống rồi.Lục Đồng nói:Có tiền mua được quỷ thôi mà.
Bạch Thủ Nghĩa chọn cách tốn tiền để tránh họa, là người thông minh.
"Ngân Tranh nhìn sắc mặt Lục Đồng, có phần lo lắng:"Nhưng, họ lần này chịu thiệt, không vì thế mà ghi hận chúng ta chứ?
"Lục Đồng không ngẩng đầu lên, dùng sức giã thuốc trong bình:"Ghi hận thì sao? Ta đã muốn nổi danh, không thể không đắc tội với đồng nghiệp.
Nhân Tâm y quán không có gì nổi bật, muốn vươn lên, chỉ có thể đạp lên chiêu bài của các y quán khác mà tiến.Cũng đúng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!