Chương 22: (Vô Đề)

Kể từ khi Hạnh Lâm Đường cho ra đời trà thuốc Xuân Dương Sinh, cái tên Xuân Thủy Sinh dần dần ít được nhắc đến.

Một là vì Xuân Dương Sinh và Xuân Thủy Sinh chỉ khác nhau một chữ, nghe qua nghe lại dễ nhầm lẫn. Hai là vì Hạnh Lâm Đường dù sao cũng là một Y quán lớn, lại có đại phu già giỏi toạ trấn, người mua thuốc đến phố Tây, vừa thấy ngay Hạnh Lâm Đường nguy nga đồ sộ, vào mua Xuân Dương Sinh, còn ai biết đến Xuân Thủy Sinh nữa?

Thế là trước cửa Hạnh Lâm Đường ngày càng nhộn nhịp, còn trà thuốc của Nhân Tâm y quán chẳng ai hỏi han.

Đỗ Trường Khanh thấy cảnh này, buồn bã ủ rũ, ngược lại Lục Đồng vẫn như thường lệ điềm tĩnh, mỗi ngày làm việc của mình, chẳng thấy chút âu lo.

Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.

Chớp mắt lại qua mấy ngày, trưa hôm ấy, một cỗ xe ngựa dừng bên bờ đê cạnh cầu Lạc Nguyệt, có người được tiểu đồng dìu xuống xe run rẩy, đi đến bờ đê, hướng về phía đình mát nơi văn nhân tụ tập.

Người này chừng năm mươi tuổi, một thân áo lụa màu sen thẳng thớm, búi tóc chải bóng mượt, râu đen rất dài, trông rất phong nhã.

Đám văn nhân đang uống trà đàm luận thấy ông ta liền chào:

"Trần Tứ lão gia hôm nay sao cũng đến đây?"

Trần Tứ lão gia tên Trần Hiền, nhà vốn làm cửa hiệu quạt giấy, sau này làm ăn càng ngày càng lớn, Trần Tứ lão gia giao việc kinh doanh cho con cái quản lý, bản thân học theo phong cách nhã khách, suốt ngày du sơn ngoạn thủy, bình thơ luận đạo, thề phải trở thành đệ nhất danh sĩ Thịnh Kinh.

Tuy nhiên đệ nhất danh sĩ Thịnh Kinh gặp phải hoa dương khó chịu của mùa xuân cũng đành bó tay.

Vị Trần Tứ lão gia này trong tất cả bạn văn nhân, ghét nhất là Hồ viên ngoại cổ hủ, trùng hợp lại mắc chứng nghẹt mũi giống như Hồ viên ngoại, cứ đến mùa xuân là khổ không thể tả.

Mấy ngày trước, Trần Tứ lão gia nghe nói Hồ viên ngoại lại đi hội hoa đào, một phen kinh ngạc vô cùng. Chứng nghẹt mũi của Hồ viên ngoại còn nặng hơn ông ta, hội hoa đào phấn hoa bay múa, làm sao chịu nổi?

Sau lại nghe nói Hồ viên ngoại trong đám bạn bè ca ngợi rầm rộ một loại trà thuốc gọi là Xuân Thủy Sinh, bảo có thể giảm nghẹt mũi, Hồ viên ngoại uống trà thuốc này nên mới có thể đường hoàng xuất hiện ở hội hoa đào.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ.

Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓

💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Trần Tứ lão gia biết Hồ viên ngoại vốn hay khoác lác, chứng nghẹt mũi này thuộc về bệnh khó chữa, một thời nửa tin nửa ngờ, bèn sai người đi hỏi thăm trong chợ, quả nhiên nghe nói trà thuốc này công hiệu rõ rệt.

Thế là Trần Tứ lão gia yên tâm, sai tiểu đồng đi mua mấy gói, nghiêm túc sắc uống, nghĩ rằng qua mấy ngày, cũng có thể thảnh thơi ngắm cảnh xuân.

Uống liên tục năm ngày, Trần Tứ lão gia tự thấy hẳn là được rồi, bèn thay một bộ y phục mới chuẩn bị kỹ lưỡng, đeo túi thơm, thậm chí còn thoa chút phấn hoa đào, định trong buổi thơ hội khoe khoang tài năng tích lũy suốt mùa đông.

Ông ta cười khẽ ho một tiếng, định trả lời, nào ngờ một cơn gió thổi qua, dường như có cảm giác ngứa quen thuộc chợt ập đến, khiến ông ta không tự chủ được mà há miệng to.

Hắt xì!

Một tiếng hắt hơi kinh thiên động địa vang lên, dưới con mắt chăm chú của mọi người, dưới mũi Trần Tứ lão gia như thác đổ, nước mắt giàn giụa, một búm nước mũi thậm chí còn bay vào tóc một chàng công tử trẻ gần đó.

Mọi người trợn mắt há mồm nhìn ông ta.

Hắt xì!

Hắt xì!

Hắt xì!

Từng tiếng hắt hơi không kiểm soát được liên tục phát ra từ miệng ông ta, đối diện với ánh mắt khác nhau của mọi người, Trần Tứ lão gia ngượng ngùng che mặt lùi lại, rồi chạy vội về phía xe ngựa.

Lão gia!

- Tiểu đồng phía sau gấp gáp gọi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!