Chương 49: (Vô Đề)

Khương Yếm đáp ngắn gọn, súc tích: "Rốt cuộc thì con cái hai nhà đều xảy ra chuyện."

"Chúng ta không ai hơn ai."

Thẩm Hoan Hoan im lặng nửa giây: "Chị nghiêm túc đấy à?"

Khương Yếm: "Nói vậy thôi."

"Nhưng chị cảm thấy trọng điểm không nằm ở chuyện Trần Ngưng toan tính điều gì khi chọn ngày đó để tự sát."

Thẩm Hoan Hoan ngờ vực: "Vậy thì ở…?"

Khương Yếm: "Ở chỗ Trần Ngưng có biết ngày đó Lý Trình sẽ xảy ra chuyện hay không."

Cái chết của Trần Ngưng khiến Khương Yếm cảm nhận được "cảm giác chờ đợi" rất mãnh liệt.

Hình như cô ấy đã xác định mình sẽ chết khi Trần Nhiên Y qua đời, ngày nào cũng đứng trên cao muốn nhảy xuống, nhưng cô ấy không đi theo con gái ngay lập tức mà lại nghĩ "bây giờ mình không thể chết", chờ đến ngày Lý Trình gặp chuyện không may, cô ấy mới chọn chết một cách đau đớn thảm thiết nhất.

Cô ấy nói "chết đi chết đi mau chết đi" với thím Vương là đang tự nói chính cô ấy ư?

Hay còn cả Lý Trình?

Sao cô ấy lại muốn Lý Trình chết, và sao cô ấy lại biết Lý Trình sắp chết?

Khương Yếm liên hệ tiền căn hậu quả, cô đã có phỏng đoán hợp lý nhất…

Cái chết của Trần Nhiên Y có liên quan đến Lý Trình.

Hoặc, cái chết của Trần Nhiên Y có liên quan đến Chu Hân Vân, mà Lý Trình là con trai duy nhất của Chu Hân Vân, một khi Lý Trình chết, Chu Hân Vân sẽ không chịu nổi.

Nhưng dù là tình huống nào thì cái chết của Lý Trình cũng khiến Trần Ngưng toại nguyện, vậy nên trong đêm ngày Lý Trình gặp chuyện không may, cô ấy chết đi với ý nghĩ đã báo được thù.

Khương Yếm hỏi Thẩm Hoan Hoan: "Có cách nào để biết trước ngày chết của người khác không?"

Thẩm Hoan Hoan biết Khương Yếm đã có phỏng đoán, cô nàng đáp: "Một là tiên tri, một số cao tăng sau khi hoàn thiện nghiệp lực sẽ tiên tri bằng giấc mơ, biết trước tương lai của mình và người khác. Đạo giáo cũng tương tự như vậy, dù là Phật giáo hay Đạo giáo, có thể tiên tri bằng giấc mơ đều là nhà ngoại cảm cấp cao nhất."

"Hai là nguyền rủa. Một số người sẵn sàng nhận lấy nghiệp chướng và bị bùa chú quật lại để nguyền rủa người khác, để họ phải chịu tai ương vào ngày nào đó. Thao tác không khó nhưng có ảnh hưởng vô cùng lớn, hậu quả cũng rất nghiêm trọng. Cục quản lý nghiêm cấm nhà ngoại cảm nguyền rủa, cũng nghiêm cấm nhà ngoại cảm chỉ dẫn người bình thường nguyền rủa người khác."

Thẩm Hoan Hoan nói xong thì nhìn Khương Yếm.

Khương Yếm hỏi: "Nếu có người nguyền rủa một người với mong muốn người đó chết vào một thời điểm cụ thể, nhưng người đó chỉ bị thương nặng chứ không chết, tại sao lại vậy? 

Thẩm Hoan Hoan đã từng đọc loại sách này, cô nàng đưa ra ví dụ cho Khương Yếm: "Tình huống này có ba nguyên nhân."

"Một là người thi triển lời nguyền quá kém, sức mạnh của lời nguyền không đáp ứng được nguyện vọng của người đó."

"Hai là người bị nguyền rủa là người có đại vận, kiếp trước xây cầu đường, trong người có tử khí, kiếp này đại phú đại quý, dựa vào sức mình hoá giải phần lớn lời nguyền."

"Ba là lời nguyền đã bị chuyển giao khi chưa phát huy hết tác dụng. Trường hợp này hiếm khi xảy ra, bởi vì lời nguyền có hiệu lực rất nhanh, không đủ thời gian để chuyển giao. Hơn nữa điều kiện để chuyển giao lời nguyền rất hà khắc, mà người bị chuyển giao phải đồng ý, người bình thường có ai đồng ý bị nguyền rủa đâu?"

Nói đến đây, Thẩm Hoan Hoan bỗng nhiên dừng lại.

Cô nàng nhìn tuyến thời gian Khương Yếm vạch ra, dán mắt vào "ngày mười bốn tháng mười và ngày mười sáu tháng mười", khoảng cách quá gần. 

"Sáng ngày ngày mười bốn tháng mười, Lý Trình nhà 303, bỏng cấp độ hai."

"Tối ngày mười sáu tháng mười, Trương Tiểu Lương nhà 604, trên đường đi học về bị một kẻ say rượu tấn công, mắt phải bị mảnh thuỷ tinh đâm vào dẫn đến mù lòa."

Cô nàng nghĩ đến ba trường hợp mình vừa nói, hít nhẹ một hơi, trong lòng bỗng có dự cảm bất an.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!