Chương 48: (Vô Đề)

Thẩm Hoan Hoan mím môi, cô nàng thấy hơi buồn cười. Cô nàng và Thẩm Tiếu Tiếu vẫn luôn giữ liên lạc, cô nàng biết rõ Khương Yếm muốn ở trên tầng sáu nên đã tự bịa ra một thân phận cho mình.

Cô nàng không quan tâm đến câu nói kia, chỉ hỏi: "Nửa năm phạm xung khắc hả dì?"

"Đúng đấy, sớm nhất là ngày ba tháng mười năm ngoái!"

Thím Vương nói rõ hơn: "Tôi nhớ rất rõ, con bé Nhiên Y uống nhầm thuốc trừ sâu rồi chết, lúc xe cứu thương đến, thi thể của nó đã lạnh rồi. Con bé cũng ngoan lắm, xinh xắn học giỏi, học ở trường cấp ba tốt nhất thành phố. Nhà người ta dùng tiền dùng quan hệ cũng không vào được, thế mà con bé là người đầu tiên trong thành phố thi đậu đấy! Con bé được miễn toàn bộ học phí, trong nhà không phải tốn đồng nào, nếu con bé thi đậu đại học rồi đi làm chắc chắn sẽ làm rạng danh dòng họ, ai ngờ nửa đêm khát nước lại uống nhầm thuốc trừ sâu trên bàn ăn, mất rồi."

"Chuyện này cũng tại Trần Ngưng, cô xem có phải cô ta mất trí rồi không, thuốc trừ sâu rẻ thế mà cũng tìm người ta mua! Cô ta mua rồi mua ra mạng người luôn, bỏ vào trong bình nước thì khuya khoắt tối om ai mà phân biệt được?"

Thím Vương thốt ra những lời này bằng giọng điệu vô cùng bất bình, phẫn nộ, có thể thấy dì ấy rất tiếc thương cho sự ra đi của cô nhóc.

"Thật ra thì tôi cũng thấy…"

Nói xong, cô nàng bỗng nhếch môi.

Hôm qua Thẩm Hoan Hoan điều tra nhà 604 cả ngày, không để ý tình hình nhà 709.

Một là cô nàng quan tâm đến nguyên nhân cái chết của Hà Sấu Ngọc hơn, hai là Trần Ngưng nhà 709 đã bị Lâm Hâm Cửu đánh cho tan nát vào hai tháng trước, năng lượng hỗn loạn ở nhà tập thể có ra sao cũng không dính líu đến nhà 709.

Cả hai nhiệm vụ đều không liên quan đến nhà 709, đương nhiên cô nàng sẽ không để ý.

Có điều lượng thông tin trong lời nói của thím Vương quá lớn, hoá ra tháng mười năm ngoái có nhiều người thuê nhà xảy ra chuyện đến vậy.

Cô nàng vô thức hỏi: "Thím thấy thế nào ạ?"

Thím Vương lắc đầu, giọng điệu kiên định: "Tôi thấy nhất định là Trần Ngưng đã tự sát!"

"Khu này nhiều năm rồi vẫn tốt, sao mạch điện nhà cô ta lại bị chập, còn thiêu cháy cả cái thảm điện?" Thím Vương nhớ lại: "Mấy ngày liền cô ta cứ ngây ngốc, miệng thì cứ nói chết đi chết đi mau chết đi. Có lần cô ta lăn xuống cầu thang, đầu toàn là máu, tôi đến đỡ, nghe cô ta lẩm bẩm vẫn không thể chết, vẫn không thể chết…"

"Tôi sợ cô ta gặp chuyện không may nên ban ngày tôi cũng để mắt, tối nào cô ta cũng ngồi trên lan can tầng bảy, dang tay ra như con chim sắp bay ra ngoài vậy, giống hệt thói quen của Nhiên Y, dọa tôi sợ khiếp vía. Lúc ấy tôi đã có linh cảm cô ta không sống được bao lâu nữa!"

"Lúc Trần Ngưng chuyển đến đây, tôi không thấy người đàn ông nào đi cùng cô ta." Thím Vương lộ vẻ ghét bỏ khi nói về hoàn cảnh của Trần Ngưng: "Tôi nghe bạn đánh bài kể cô ta chưa học hết cấp ba mà đã sinh con cho một tên côn đồ, cô ta nuôi con gái cưng nhiều năm như vậy, sắp thoát cảnh khổ cực thì lại hại chết con mình, là tôi thì tôi cũng nghĩ quẩn!" 

Nói xong, thím Vương nhổ nước bọt xuống đất, vẻ mặt như con buôn: "Có điều những chuyện này cũng do cô ta tự chuốc lấy."

"Hồi trước thân thích của cô ta còn đòi tôi bồi thường, cô ta tự sát thì liên quan gì đến tôi? Giờ vẫn đang kiện tụng, cứ vo ve ầm ĩ y chang ruồi bọ."

Anh cảnh sát quèn liếc dì ấy.

Vụ án hoả hoạn ở nhà 709 do cục của họ phụ trách, tất nhiên là anh ấy biết rõ chuyện này.

Tạm thời không đề cập tới việc Trần Ngưng có tự sát hay không, nhưng dây điện nhà 709 bị chập là sự thật không thể chối cãi. Sau khi điều tra cũng phát hiện có rất nhiều dây dẫn điện trong khu nhà tập thể này có nguy cơ chập cháy, vì thế mà Vương Chức Hoa phải nhờ đến quan hệ của gia đình để kéo dài vụ kiện.

Có lương tâm nhưng chỉ là một chút thôi. 

Thím Vương cũng tự biết mình nói không đúng, thím ấy bĩu môi, quẹt mũi: "Lát nữa bọn trẻ trong nhà tan học, tôi đi đón bọn nó đây."

Thẩm Hoan Hoan đã tiếp nhận tin tức xong, cô nàng gật đầu: "Vậy chúng cháu đi trước, phiền thím chiều nay để cửa cho cháu."

Thím Vương phất tay.Ăn cơm trưa xong, Thẩm Hoan Hoan viện lý do ra khỏi nhà hàng.

Dù sao cũng không quen thân gì, tuy cô nàng đã bịa ra cái cớ là lãnh đạo phê duyệt số tiền này nhưng các "đồng nghiệp" ở đồn cảnh sát vẫn rất ngại ngùng.

Sau khi ra khỏi phòng, cô nàng đến quầy lễ tân gọi một ít đồ ăn mang đi, cầm hộp đựng thức ăn đứng trước cửa nhà hàng.

Ba phút sau, một chiếc G63 chậm rãi chạy tới trước mặt cô nàng.

Thành phố An Bình không có hoa hồng xanh tươi, trước khi ăn Thẩm Hoan Hoan đã đặt một bó ở Giang Thành, hiện tài xế trong nhà đã mang đến cho cô. Với tư cách là con gái của doanh nhân bất động sản giàu nhất Giang Thành trước đây, sau khi ba mẹ qua đời, cô nàng và Thẩm Tiếu Tiếu thừa kế toàn bộ tài sản đứng tên họ, một căn biệt thự, mấy chiếc xế xịn và vô số tài sản khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!