Do dự hồi lâu, Hà Sấu Ngọc mới chạm ngón trỏ vào lòng bàn tay Khương Yếm.
Cô ấy viết từng nét:
"Cảm ơn nhưng đừng điều tra thêm nữa."
Viết xong dấu chấm, Hà Sấu Ngọc nở nụ cười, một nụ cười cay đắng. Cô ấy còn muốn viết thêm gì đó, mấp máy môi mấy lần, cuối cùng vẫn không viết gì.
Cô ấy quay người nhìn về phía cửa sổ. Hôm nay trời nắng, cách đó không xa có trồng một cây lê. Mùi hoa lê rất nhẹ, từ từ bay vào phòng, hòa lẫn với mùi cá tanh trong nhà tập thể, tạo cho người ta cảm giác như thể cảnh đẹp bị phá huỷ.
Hà Sấu Ngọc tựa người lên cửa sổ, khe khẽ thở dài.
Lúc căn phòng tràn ngập ánh nắng, Hà Sấu Ngọc hoàn toàn biến mất, những dấu tay màu đỏ cũng không còn dấu vết.
"Cốc cốc cốc!"
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa của Trình Quang.
Khả năng chữa lành linh hồn của đan Ngưng Linh hơn hẳn đan dược thông thường, Trình Quang nghỉ ngơi ba tiếng đồng hồ đã khoẻ như vâm, cậu vừa gõ cửa vừa kêu la ầm ĩ, muốn mời cả hai một bữa thịnh soạn.
Thế là ba người thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài.
Đã nửa buổi, trời không sáng sủa cũng không bức bối, không ấm cũng không lạnh, cả ba đi bộ đến quầy hàng, chọn cái bàn thấp cũ kĩ nhưng sạch sẽ.
Ở đây không bán nhiều đồ vào buổi sáng, cuối cùng Trình Quang gọi mười hai xửng sủi cảo hấp, bày đầy cả bàn. Đồ ăn được phục vụ rất nhanh, những cái sủi cảo hấp vừa ra lò trông nhỏ nhắn, tinh tế, thịt tôm tươi ngon, mọng nước được bao bọc bởi lớp vỏ trong suốt, óng ánh, chấm với nước tương đặc biệt vô cùng hấp dẫn.
Thẩm Tiếu Tiếu há miệng nhét một lúc ba cái sủi cảo vào, miệng em phồng lên như con rái cá biển đang dự trữ thức ăn trong miệng, em vừa cố gắng nhai hết vừa nhìn chằm chằm vào góc bàn bằng ánh mắt oán hận.
Trình Quang đang định bàn về manh mối với hai người, trông thấy vẻ mặt giận dỗi của Thẩm Tiếu Tiếu thì rất khó hiểu.
"Mới dậy nên gắt gỏng à?"
"Chắc là ăn nhiều quá." Khương Yếm liếc Thẩm Tiếu Tiếu: "Mỏi cơ cắn rồi."
Thẩm Tiếu Tiếu cuống cuồng muốn phản bác, có điều trong miệng đang ngậm đầy thức ăn, em ú ớ cả buổi cũng chẳng thốt ra được chữ nào, đành phải cố gắng nhai thật nhanh, cuối cùng cũng nuốt hết thức ăn…
Nhưng, năm phút sau.
Đã chẳng có ai quan tâm tại sao lúc nãy em lại tức giận.
Thẩm Tiếu Tiếu cố gắng khơi lại chuyện: "Không phải đâu."
Trình Quang đang hỏi Khương Yếm chuyện tối qua, nghe thấy thì bối rối nhìn em: "Không phải cái gì?"
Thẩm Tiếu Tiếu nắm chặt tay: "Không phải lúc nãy anh hỏi tại sao tôi lại tức giận sao? Sao mà quên nhanh thế, tôi tức giận là vì chị Khương Yếm! Chị ấy để tôi ôm đầu Hà Sấu Ngọc cả đêm, cái đầu cứ rên ư ử suốt, chị ấy thì ngon giấc còn tôi lại chẳng chợp mắt được giây nào, ghen tị quá đi mất!"
Trình Quang cau mày.
Thẩm Tiếu Tiếu đợi một lúc lâu, thấy cả hai đều không dỗ dành thì em lại tủi thân vùi mặt vào bát cháo kê húp mấy ngụm, khi ngẩng lên, vẻ tủi thân đã hoá thành căm giận.
Khương Yếm: "Sao thế?"
Thẩm Tiếu Tiếu bĩu đôi môi bóng loáng: "Cơ cắn bị mỏi rồi."
"…"
Trình Quang đã suy nghĩ xong, có đánh chết cậu cũng không tin Khương Yếm lại làm ra chuyện bắt nạt đồng đội như thế. Trước kia cậu bị sách vở che mắt, hiểu nhầm Khương Yếm, bây giờ cô là ân nhân cứu mạng cậu, cậu không cho phép bất cứ ai vu oan cho cô!
Cậu nói chắc như đinh đóng cột: "Cô trách oan sư tỷ của tôi rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!