Mũi Trình Quang bỗng nhiên lên men.
Cậu nhớ lại sự sợ hãi và phản kháng vừa rồi của mình đối với Khương Yếm, trong lòng cậu tràn ngập cảm giác tội lỗi, cậu đang nghĩ cái quái gì vậy? Cậu có còn là một con người không?
Cậu thực sự chẳng ra gì cả.
Vừa rồi cậu đang nghĩ cái gì vậy?
Thực ra cậu đang thắc mắc về quyết định của sư phụ, yêu quái không chỉ quan tâm đến lợi ích, Khương Yếm tốt như vậy, chỉ có một viên đan dược lại đi cho cậu, tuy bề ngoài cô nhìn lạnh lùng nhưng bên trong lại hiền lành, tốt bụng.
Tại sao mình lại thành một người như vậy? Cậu hai mươi tuổi, sắp tốt nghiệp đại học nhưng cậu vẫn đi tin vào những lời nói phiến diện trong sách.
"Cảm ơn..." Cậu cố gắng hết sức để nói ra một từ.
Khương Yếm lắc đầu.
Thời gian không cho phép Trình Quang khách sao đưa đẩy, cậu run rẩy cầm viên đan dược, dùng nước nuốt vào hai phần ba, còn lại một phần ba đưa cho Khương Yếm, cô quay người lấy phần còn lại cho Thẩm Tiếu Tiếu.
Thẩm Tiếu Tiếu mừng rỡ: "Không, không, không, cái này quá quý giá, chút vết thương của em chỉ cần hai ba ngày là linh hồn sẽ tự chữa trị!"
"Chúc mừng anh Quang, tôi còn tưởng anh sắp ngoẻo rồi chứ!"
Vẻ mặt Trình Quang càng thêm cảm động.
Nhìn xem, đây mới chính là Khương Yếm, Thẩm Tiếu Tiếu dù chỉ bị thương nhẹ cũng muốn giúp đỡ!
Nửa đêm, Trình Quang nhìn Khương Yếm ôm đầu Hà Sấu Ngọc rời khỏi phòng 709 như một vị thần.
Đúng như cô mong đợi, con người rất coi trọng ân tình cứu mạng.
Cô đã suy nghĩ rất kỹ càng khi lựa chọn giải thưởng, các giải thưởng khác đều là bùa dùng một lần, sau khi sử dụng sẽ không còn tác dụng, chỉ có đan dược là lâu dài, cô bán ân tình, thu một cái lợi lâu dài về sau.
Về phần Trình Quang chưa kể đến sự thân thiết của cậu với Hà Thanh Nguyên, chỉ riêng mạng lưới quan hệ họ hàng của Trình Quang trong Cục quản lý cũng đáng để cô cứu cậu.
Ba giờ sáng trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn còn rất nhiều người xem.
Có ai biết Khương Yếm đã thu phục được con chó đó như thế nào không?
Đó có lẽ là một loại thuật pháp tấn công, nhưng máy ảnh lại không thể ghi lại được.
Chưa nói đến những điều khác, Khương Yếm thực sự là một người tốt và vị tha, viên đan dược quý giá như vậy mà cô ấy nói cho là cho.
Đúng thế, ai lại không muốn đi làm nhiệm vụ với một người như vậy chứ? QAQ
...
Cơ mà có cái này phải nói, tôi thấy cách dùng từ của Khương Yếm hơi lạ, "Bây giờ chỉ còn một", như thể còn có viên khác ở chỗ khác vậy.
Đề nghị lầu trên đừng nghĩ nhiều, Khương Yếm sẽ đau lòng, tôi cũng sẽ đau lòng!
Trở lại trong phòng, Khương Yếm treo đầu Hà Sấu Ngọc lên móc treo quần áo sau cửa, nhét hai viên thuốc còn lại trong túi trở lại bình ngọc trắng, đồng thời tránh né ống kính.
Các bức tường trong phòng đã hoàn toàn biến thành màu đỏ như máu, dấu tay đẫm máu dày đặc xếp chồng lên nhau.
Đầu của Hà Sấu Ngọc không hề cử động kể từ khi Khương Yếm bước vào phòng 709. Bây giờ khi đến phòng 604 nhìn thấy cơ thể của mình, cô ấy cố trốn chỗ này chỗ kia, như thể đang cố gắng hết sức để tránh bị hòa nhập lại với cơ thể cô ấy.
Thẩm Tiếu Tiếu vừa mới co rúm người lại, cũng không thấy rõ Khương Yếm làm sao thu phục được con chó đen, vốn là muốn hỏi, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, em liền quên hết mọi chuyện: "Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cái đầu lại trốn?"
Khương Yếm nhẹ nhàng nói: "Bởi vì cô ấy đã tỉnh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!