Vừa rồi ở trước mặt Trương Thiêm, cô đọc hai câu đó lên, giữa chừng còn cố ý dừng lại một giây. Lúc đó, d*c v*ng của Trương Thiêm ào ra từ cơ thể anh ta, che đi đôi mắt và miệng của cô nhưng lại không che đi đôi tai của cô.
Cô đã nhìn thấy loại d*c v*ng này nhiều rồi, chúng có nghĩa là anh ta muốn che đi đôi mắt của cô, để cô mất đi năng lực phản biện, chỉ có thể tin vào lời nói dối của anh ta mà không thể phản bác lại được một câu nào.
Nhưng khi cô đọc lên câu thứ hai, d*c v*ng của Trương Thiêm lại quay trở về cơ thể anh ta, sau đó, anh ta nói: "May là cảnh sát đã chứng minh được tình yêu của tôi dành cho cô ấy."
Cũng tức là lúc đó Trương Thiêm không còn ý định lừa dối cô nữa, đối với tình yêu dành cho Hà Sấu Ngọc, anh ta nhất định không thẹn với lòng.
Khương Yếm kết luận: "Mặc dù Trương Thiêm ngoại tình nhưng anh ta tự nhận rằng mình yêu Hà Sấu Ngọc sâu đậm."
"Anh ta không phải là người giết Hà Sấu Ngọc."Thẩm Tiếu Tiếu xoa mặt, cảm thấy hơi thất vọng nhưng em vẫn chấp nhận ý kiến này.
Lúc ăn tối, Khương Yếm bắt đầu trao đổi cùng em, sắp xếp công việc cụ thể giữa hai người, cố gắng khiến Trương Thiêm xóa bỏ đi hoài nghi về hai người thuê phòng 604, làm lộ ra thái độ thật sự đối với Hà Sấu Ngọc.
Khi ấy Khương Yếm nói chắc nịch rằng chỉ cần Trương Thiêm đọc được mảnh giấy thì cô có thể phân định được liệu anh ta có đang nói dối hay không, vậy nên hiện tại Khương Yếm trong mắt em giống như một chuyên gia am hiểu tâm lý học vậy, có thể đánh giá chi tiết suy nghĩ của một người thông qua ánh mắt. Còn em thì có thể làm gì, em chỉ là một con rái cá nhỏ bé, chỉ biết vỗ tay bộp bộp thôi.
"Được rồi." Thẩm Tiếu Tiếu dẩu môi lên: "Trong bản tin thời sự cũng có loại đàn ông rác rưởi này, coi ngoại tình là một việc k*ch th*ch, hỏi mấy gã vì sao lại ngoại tình thì mấy gã bảo vợ là chân ái còn tình nhân là gia vị, tự cho rằng bản thân là một món ăn ngon, trong lòng muốn có đồng thời cả hai người đẹp, cuối cùng khi bị phát hiện rồi thì khóc lóc thảm thiết không chịu ly hôn…"
Thẩm Tiếu Tiếu tạm dừng liên tưởng, ngoan ngoãn hỏi Khương Yếm: "Vậy nếu Trương Thiêm không phải là hung thủ thì chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Bên ngoài cửa sổ đã không còn những tiếng chơi bài hò hét nữa, yên tĩnh đến kỳ lạ.
Khương Yếm nhìn đồng hồ: "Hôm nay tạm thời thế này trước đi."
"Chúng ta đã đọc câu chuyện mà Hà Sấu Ngọc muốn cảnh sát đọc rồi, cũng đã biết mối quan hệ thân thiết giả dối mà cô ấy muốn truyền đạt là gì rồi. Thời gian báo cảnh sát cũng gần với thời gian mà Hà Sấu Ngọc chết, nên cái chết của Hà Sấu Ngọc không phải là ngẫu nhiên."
"Còn chuyện Trương Thiêm ngoại tình có liên quan đến cái chết của Hà Sấu Ngọc hay không…"
Khương Yếm lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân ra: "Ngày mai hẵng nghĩ tiếp đi, 9 giờ hơn rồi, chị muốn đi ngủ."
Đêm nay là đêm đầu thất của Hà Sấu Ngọc, nhất định không được ngủ quá lâu, vẫn nên nghỉ sớm chút thì tốt hơn.
Trong phút chốc, cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở đều đều.....
Cùng lúc đó, Trình Quang phía tầng trên cũng đang rất buồn ngủ. Nhưng phòng 709 lại khá đặc biệt, bởi thứ chết là một con chó, mà Trình Quang chưa từng trải qua cảm giác chó hiện hồn về nên cậu không biết mình có nên đi ngủ không.
Thứ nhất là con chó này từng cắn người, không thể xác định được nó còn lý trí hoàn toàn hay không, thế nên nó cũng rất khó đưa ra manh mối, cho dù có đưa ra manh mối gì thì tin được hay không lại là chuyện khác.
Thứ hai là chủ cũ của phòng 709 đã chết rồi, con chó hiện hồn về thì có thể làm được gì, nơi đây cũng đã không còn người để từ biệt nữa rồi.
Chính vì thế Trình Quang thậm chí còn không thể xác định được liệu con chó có quay trở về phòng 709 không. Trong lúc cậu còn đang trằn trọc không biết có nên đi ngủ không thì thời gian đã vô thức điểm 11 giờ.
Tiếng chuông báo thức vang lên, Trình Quang vừa tỉnh dậy đã kiểm tra tấm phù văn mà cậu giấu sau bằng khen. Phù văn có thể tự động kích hoạt khi cảm nhận được mùi máu, chỉ cần con chó không tấn công cậu thì cả cậu và con chó đều bình yên vô sự.
Sau khi chắc chắn rằng không có gì sai sót, cậu quyết định nghỉ ngơi thêm một lúc.
Cậu ngủ say sưa, đến khi tỉnh dậy lần nữa thì đã là 1 giờ 30 phút sáng.
Lúc Trình Quang nhìn rõ thời gian trên điện thoại thì đã tỉnh hẳn rồi, cậu nhanh chóng lấy ra một thứ gì đó giống như thuốc nhỏ mắt từ trong túi rồi nhỏ vào mắt phải.
Trước mặt là một mảng tối đen.
Trình Quang chớp mắt mấy cái rồi nhắm tịt mắt lại, cố gắng làm quen cái cảm giác nhức nhối trong nhãn cầu.
Loại nước thuốc này giúp nhà ngoại cảm có thể thấy ma quỷ trong vòng bốn tiếng, vô cùng đắt tiền, mà một tấm bùa hộ thân chỉ có thể mua đến hai mi
-li
-lít, đắt thì đắt thật nhưng tác dụng lại rất rõ ràng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!