Sắc mặt Trương Thiêm có hơi tệ. Anh ta trước nay luôn không thích kiểu người hay tự mình đưa ra quyết định, nhưng người ta thường nói đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, nên anh ta không nói gì nữa.
Nhưng trong căn phòng nhỏ 12 mét vuông, nếu vứt bỏ hết các đồ vật gia dụng đi thì rõ ràng ba người đi lại vẫn quá chật chội.
Khương Yếm ôm ba bốn cuốn sách từ từ tiến về phía Trương Thiêm. Lúc đi đến gần Thẩm Tiếu Tiếu, trong phút chốc Thẩm Tiếu Tiếu không thể tránh kịp, thế là cánh tay Khương Yếm đập thẳng vào người em.
"Bộp!"
Cánh tay Khương Yếm thả lỏng khiến những cuối sách rơi xuống đất.
Thẩm Tiếu Tiếu kêu đau một tiếng, vội vàng xin lỗi. Còn Trương Thiêm thì nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc, rồi cúi xuống nhặt sách lên.
Đến khi Trương Thiêm nhặt cuốn thứ hai lên thì bất chợt có một mảnh giấy bay ra từ khe sách rồi rơi xuống bên chân Khương Yếm.
Lúc Trương Thiêm nhận ra thì Khương Yếm đã cúi xuống nhặt mảnh giấy đó lên rồi.
Trên mảnh giấy viết những dòng chữ.
Chồng tôi ngoại tình rồi.
Anh ấy không yêu tôi.
Giọng nói của Khương Yếm có hơi khàn, mang cảm giác giống như đang kể chuyện vậy. Cô đọc xong từng chữ của hai câu ngắn gọn này, sau đó nghi ngờ nhìn Trương Thiêm: "Đây là…"
Trương Thiêm rũ mi mắt những dòng chữ trên mảnh giấy rất rõ ràng.
Đúng là nét chữ của Hà Sấu Ngọc.
Trong mắt Trương Thiêm tràn đầy cảm xúc, Khương Yếm nhìn anh ta, lo lắng nói: "Hình như chú có vẻ hơi lạnh."
"... Đúng là có hơi, buổi đêm ở nhà tập thể sẽ luôn như vậy." Trương Thiêm lấy lại mảnh giấy, vẻ mặt đã trở lại như lúc ban đầu.
"Sau khi vợ tôi mắc bệnh, cô ấy luôn nghi ngờ tôi sẽ rời bỏ cô ấy. Mấy đứa còn nhỏ nên có thể sẽ không hiểu, các cặp vợ chồng trung niên thường gặp phải kiểu khủng hoảng niềm tin này."
Anh ta nhặt cuốn sách cuối cùng lên: "May là cảnh sát đã điều tra, không có nghi ngờ gì về tình yêu của tôi với cô ấy."
Thẩm Tiếu Tiếu nhún vai, vẫn vô tư như cũ: "Ai quan tâm mấy người."
Trương Thiêm thu dọn xong hành lý. Nhận được sự đồng thuận của hai người, anh ta bèn đặt một ít đồ cúng trước cửa phòng, bao gồm vài loại quả theo mùa, thịt gà, thịt vịt, thịt cá đều có, rồi cả những món ăn được quấn bằng rau mùi.
Sắp xếp xong, Thương Thiêm nhỏ tiếng nói: "Làm phiền hai người rồi, sáng sớm mai vứt mấy đồ này đi là được."
"Dù sao thì chúng cháu cũng không tin mấy thứ này." Thẩm Tiếu Tiếu thờ ơ vẫy tay: "Cháu phải đi cày phim rồi, tạm biệt ha."
Trương Thiêm rời khỏi căn phòng. Khương Yếm xách túi rác đi ra ngoài. Hai người một trước một sau đi đến cánh cổng của nhà tập thể. Đúng lúc thím Vương đang chơi bài với những người thuê phòng khác bên ngoài cổng sắt, thím ấy nhìn thấy Trương Thiêm từ xa bèn lên tiếng chào hỏi.
Nhưng trong đầu Trương Thiêm bây giờ toàn là hình ảnh của mảnh giấy kia, nên anh ta chỉ gật đầu đáp lại qua loa rồi rời khỏi nhà tập thể.
Khương Yếm dõi theo Trương Thiêm. Vứt rác xong cô vẫn lề mề không chịu đi.
Thím Vương nhìn thấy hành động này của Khương Yếm có hơi kỳ lạ, bèn ra bài xong rồi bỏ một bên, đi đến trước mặt Khương Yếm: "Sao thế, cãi nhau à?"
"Trương Thiêm mang ít đồ đến ngày đầu thất của Hà Sấu Ngọc phải không?" Thím ấy nhìn về phía tầng sáu rồi nói tiếp: "Nếu cô cảm thấy xui xẻo thì cứ để đồ cúng ra xa hay vứt đi cũng được, thời nào rồi mà còn làm mấy chuyện mê tín này chứ!"
Khương Yếm lắc đầu, cô cúi xuống nhìn mặt đất, rồi đột nhiên chà sát mu bàn tay phải của mình, mu bàn tay lập tức ửng đỏ một mảng, giống như bị phát ban vậy, đặc biệt nổi bật trên làn da trắng trẻo.
Thím Vương còn chưa kịp hỏi han, Khương Yếm đã ngước mắt lên, trong mắt long lanh ánh nước.
Thím Vương sững người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!