(*)
- đầu thất: một trong 7 thất của lễ cúng 49 ngày (tên Hán Việt là lễ chung thất hay thiêu thất). Đây là buổi cúng giỗ mở đầu sau khi người chết được 49 ngày. Theo Phật giáo, âm hồn sau khi qua đời phải trải qua bảy lần phán xét, mỗi lần kéo dài 7 ngày lần lượt là "đầu thất", "nhị thất", "tam thất", "tứ thất", "ngũ thất", "lục thất", "mạt thất", tổng cộng 49 ngày. Sau đó linh hồn phải đi qua một điện lớn ở âm ty, sau 7 tuần vong hồn sẽ được siêu thoát.
Mặc dù trong câu chuyện không nói rõ ràng chiếc váy màu gì, nhưng từ "con lợn trắng trẻo" và những lời khen ngợi chiếc váy, có thể đoán ra chiếc váy có màu trắng.
Nhưng khi ấy Hà Sấu Ngọc không nói như vậy.
Trong cuộc gọi lần thứ nhất, Hà Sấu Ngọc nói cô ấy nhìn thấy một bé gái mặc chiếc váy đỏ ngồi một mình trên bập bênh, nhưng trong cuộc gọi lần thứ hai với viên cảnh sát, cô ấy lại giải thích những lời nói của mình.
Hà Sấu Ngọc nói bản thân cô ấy mắc phải căn bệnh tâm lý rất nghiêm trọng. Lúc bệnh phát tác, cô ấy sẽ tưởng tượng những tình tiết trong tiểu thuyết kinh dị thành hiện thực, mà dạo gần đây cô ấy đang viết về "Chiếc váy đỏ" nên sẽ nhìn thấy người mặc chiếc váy đỏ.
Nhưng như những gì ta vừa nhìn thấy, trong chương truyện gần đây của Hà Sấu Ngọc không có nhắc đến thứ gọi là váy đỏ, xuyên suốt toàn bộ câu chuyện cũng không nói rõ chiếc váy trắng sẽ đổi màu ở giữa hay cuối truyện cả, "tôi" và bà nội vẫn sống sót. Trong cuốn tiểu thuyết này không tồn tại tình tiết chiếc váy trắng bị máu tươi nhuộm đỏ mà ta thường thấy trong những truyện kinh dị.
Hơn nữa câu chuyện này được viết trong thời gian quá ngắn nên gần như không có tỉ lệ viết nhầm.
Vậy nên Khương Yếm không cho rằng đây là nhầm lẫn.
Màu của chiếc váy là màu trắng nhưng khi gọi điện báo cảnh sát, Hà Sấu Ngọc lại nói nó là màu đỏ.
Mà trong hai lần đối thoại, Hà Sấu Ngọc đều nhắc đến cô bé váy đỏ và cung cấp thông tin giả này, vậy thì có thể hai lần đó cô ấy đều đang phát bệnh.
Hoặc là cả hai lần đều tỉnh táo.
Nếu trong hai lần nói chuyện cô ấy đều phát bệnh, vậy thì việc hoang tưởng váy trắng thành váy đỏ là hợp tình hợp lý.
Còn nếu trong hai lần trò chuyện cô ấy đều tỉnh táo, vậy thì hẳn là cô ấy đã cố tình làm vậy.
Liên quan đến cái chết của Hà Sấu Ngọc, Khương Yếm càng tin rằng cô ấy cố tình làm vậy hơn.
Khi đó cô ấy có lý do để nói dối.
Vậy nên rất có thể Hà Sấu Ngọc đã gặp phải chuyện gì đó khi ấy nhưng vì một vài lý do mà cô ấy không thể trung thực nói ra, thế là sau khi gợi ý đầu tiên bị đứt đoạn, cô ấy đã cung cấp thêm nhiều thông tin trong cuộc gọi lần thứ hai một cách mơ hồ.
Cô ấy muốn chỉ dẫn cảnh sát đọc cuốn tiểu thuyết mà cô ấy viết để tìm ra sơ hở trong lời nói của mình nhưng bất hạnh làm sao, khi ấy lại chẳng có ai chịu đi nghiên cứu tính chân thực trong lời nói của cô ấy cả.
Khương Yếm đọc lại truyện của Hà Sấu Ngọc từ đầu.
Ban nãy nghe Thẩm Tiếu Tiếu đọc thì cô cảm nhận được cảm giác mâu thuẫn rất nặng, có vài câu từ nghe rất khó hiểu, nhưng bây giờ đọc kỹ lại, cái cảm giác mâu thuẫn ấy lại càng mãnh liệt, những chỗ khó hiểu cũng dần trở nên rõ ràng.
Mối quan hệ thân thiết của "tôi" và bà nội là giả.
Rõ ràng tôi trong câu chuyện rất thân thiết với bà nội. Lúc ba trách mắng bà nội, "tôi" sẽ đứng ra ngăn ba và an ủi bà nội, rồi đôi khi "tôi" sẽ chải lại mái tóc bạc cho bà nội. Những điều này chẳng có vấn đề gì cả nhưng hướng đi của câu chuyện nhanh chóng trở nên kì lạ.
Điều kỳ lạ nhất nằm ở câu "Hôm nay bụng của bà nội to quá, tôi còn tưởng là bà có thai cơ đấy", đây chắc chắn không phải là một liên tưởng bình thường, mà nó càng giống với một lời suy đoán thâm hiểm và đầy ác ý hơn.
Chỉ một câu thì có thể coi là trùng hợp nhưng hành động của "tôi" sau đó rõ ràng đã hóa thành ác ý - "tôi" đoán rằng bà nội là người trộm chiếc váy, còn lý do vì sao tôi đoán được chiếc váy bị trộm mất thì rất đơn giản, bởi vì "tôi" biết bà nội trước nay chưa từng mang theo tiền khi đi mua thức ăn.
Bà nội không mang theo tiền trên người nhưng người trong nhà lại để bà ra ngoài mua thức ăn, khi không thấy bà mua đồ về thì ba sẽ tức giận. Hiển nhiên tình trạng này đã diễn ra từ rất lâu, bà nội sẽ không cần dùng đến tiền để mua đồ, bởi bà vẫn luôn dựa vào việc "trộm cắp" để nuôi cái gia đình này.
Chính vì như vậy nên "tôi" vô cùng chắc chắn mà cho rằng chiếc váy trắng này là do bà nội trộm về và cũng không dám mặc, bởi nếu mặc ra ngoài thì rất có thể sẽ bị chủ nhân của chiếc váy chửi mắng thậm tệ, rồi thậm chí là bị đánh, nhưng "tôi" vẫn cười và để bà nội mặc chiếc váy đó. Để xua tan nghi ngờ của ba, "tôi" còn nói dối với ba rằng chiếc váy này là do mình mua cho bà nội.
"Tôi" có ý đồ gì? Mong rằng bà nội bị người ta đánh, người ta chửi sao?
Nhưng cho dù thế nào, chung quy vẫn là không có thiện ý.
Và ở mấy đoạn cuối cùng của tiểu thuyết, sau khi bị tỉnh giấc bởi tiếng sấm vào một đêm nọ, "tôi" trong câu chuyện chợt nhận ra bà nội cứ luôn nhìn chằm chằm vào mình, nên ngày hôm sau "tôi" như có tật giật mình vội vàng bỏ chiếc váy trở về chỗ cũ. Từ chuyện này có thể suy ra rằng bà nội đã phát hiện ra "tôi" đã lấy trộm chiếc váy đó và để tránh việc chiếc váy lại bị trộm đi lần nữa, kể từ hôm đó, mỗi đêm bà nội đều sẽ nhìn "tôi" chằm chằm.
Câu chuyện không chỉ có bốn vấn đề này, nhưng thế này cũng đã đủ rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!