Chương 34: (Vô Đề)

Nửa phút sau, Khương Yếm đi thằng đến cánh cửa phòng 709, gõ cửa.

"Cốc cốc cốc…"

Cánh cửa phòng vẫn đóng chặt, không có ai ra mở cửa cả. Thẩm Tiếu Tiếu buồn bực ghé sát vào cửa, gọi: "Anh Quang?"

Một tiếng "kẽo kẹt" vang lên, cửa phòng mở ra một khe hở nhỏ. Trình Quang nhanh chóng nhìn ra bên ngoài như gián điệp, sau đó hít một hơi thật sâu, xoay người để hai người vào phòng, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

Bởi vì mạch điện tầng 7 bị hỏng do cháy nên trong phòng tối om, chỉ có tiếng Trình Quang cố tình hạ giọng hỏi: "Thế nào, có manh mối gì không?"

Vốn dĩ Thẩm Tiếu Tiếu đã nhát gan, cộng thêm bị ảnh hưởng bởi bầu không khí Trình Quang tạo ra nên cũng nhỏ giọng nói: "Không có, anh thì sao?"

Trình Quang nhỏ giọng nói: "Tôi chưa nhìn kỹ căn phòng, vách tường đen thùi lùi, mạch điện hỏng rồi cũng không sửa, đèn cũng không mở được, nãy giờ tôi chỉ lo dán bùa lên sàn nhà với phòng khách thôi."

Hai người đồng thời thở dài, biểu cảm trên mặt vừa nghiêm túc lại vừa khẩn trương, hệt như những gián điệp đang trao đổi tình báo với nhau.

"Đừng nhập vai quá sâu."

Giọng nói của Khương Yếm vô cùng to so với giọng của hai người: "Tầng này chỉ có ba người chúng ta thôi, không có ai nghe lén hai người trò chuyện đâu."

Hai người: "Ồ."

Phong cách làm việc của Khương Yếm mạnh mẽ và quyết đoán, sau khi kéo Thẩm Tiếu Tiếu đang ôm chặt mình ra thì lập tức dùng đèn pin quan sát khung cảnh xung quanh.

Có lẽ chủ nhân tòa nhà chắc chắn rằng tầng 7 sẽ không có người nào ở, cho nên sau trận hỏa hoạn ấy cũng chỉ quét dọn sơ sơ bên ngoài thôi, không hề quan tâm đến chuyện sửa sang lại tầng 7. Chính vì thế mà căn phòng cũng không được sơn lại, chiếc sô pha bị cháy xém hết một nửa vẫn được trang trí trong góc phòng. 

Khương Yếm soi đèn khắp mọi nơi, cô chợt phát hiện ra một chỗ mới lạ

- bức tường chung của hai căn phòng bị sụp một nửa, dường như nguyên nhân khiến bức tường sụp là do nó bị khoét một lỗ từ bên trong, cứ thế khoét ra hẳn một cái lỗ hình bán cung, theo lý mà nói thì bức tường bị khoét này không đến nổi phải sụp đổ.

Khương Yếm kết luận: "Phòng này thông với phòng bên cạnh, lắp một cánh cửa trên tường, tạo ra hiệu ứng của một phòng và một phòng khách." 

Vừa nãy Trình Quang dán bùa lên cũng phát hiện vấn đề này: "Đúng, em cũng nghĩ thế, hẳn là cánh cửa trên tường ấy đã bị hư hỏng do trận hỏa hoạn, bốn bức tường xung quanh cũng lung lay không có gì chống đỡ cả, thế nên lấy cánh cửa làm trung tâm, mọi thứ xung quanh cánh cửa đều bị sụp hơn phân nửa."

Khương Yếm gật đầu, ánh sáng trong tay lúc ẩn lúc hiện, cuối cùng dừng ở cạnh cửa.

"Chủ nhà sống ở đây 3 năm, có một đứa con cao khoảng 1m6."

Thẩm Tiếu Tiếu thăm dò, hỏi: "Chỗ nào có thể chỉ ra chủ nhà có con vậy?"

Trình Quang vội vàng nhìn những nơi Khương Yếm vừa soi ánh sáng kia: "Thật ra, hồi nãy em không chú ý lắm, ở đây có khắc ba đường rất nông, đường cao nhất chạm tới mũi em, chắc là dùng để đo chiều cao!"

Trình Quang kiêu ngạo, cậu quả thật thông minh hơn Thẩm Tiếu Tiếu một bậc mà!

Khương Yếm "ừ" một tiếng.

"..." Thẩm Tiếu Tiếu đã nhìn thấy sự đắc ý trong mắt Trình Quang thế nên em trừng mắt nhìn cậu một cái, rồi hăng hái đi theo chân Khương Yếm.

Khương Yếm không để ý đến hai người, cô đi vào một căn phòng riêng biệt, trạng thái của căn phòng này tốt hơn nhiều so với phòng khách, trừ vách tường đen thui ra thì cũng không thấy rõ dấu hiệu cháy rõ ràng, giường và tủ quần áo đều còn nguyên vẹn.

Rất rõ ràng rằng ngọn lửa đã bị chặn bên ngoài cửa, mặc dù khói cháy lan ra dày đặc, nó lan rộng ra trong phạm vi lớn, khiến cho các bức tường của hành lang và một phần tay vịn cầu thang bị đen đi, nhưng ngọn lửa không đến mức không thể kiểm soát và đã nhanh chóng bị dập tắt.

Có bảy tám tấm giấy khen được dán trên tường trong phòng, từ tiểu học đến trung học, trên tất cả những tấm giấy khen đó đều ghi tên người nhận được giải thưởng là "Trần Nhiên Y."

"Là con gái của chủ nhà." Thẩm Tiếu Tiếu nhỏ giọng nói thầm.

Trình Quang chen vào nói: "Lát nữa em sẽ dán thêm mấy tấm bùa vào phòng này, đêm nay em định sẽ ngủ trong phòng này."

"Thật ra anh không cần phải phiền phức vậy đâu." Thẩm Tiếu Tiếu nói: "Lâm Hâm Cửu đã đánh tan linh hồn của chủ nhà 709 rồi, kênh phát sóng trực tiếp đó tôi cũng có xem một ít, hai người bọn họ đã cạy cửa sắt ra để vào nhà, sau đó đến thẳng hiện trường vụ hỏa hoạn, linh hồn là một dì hơn 50 tuổi, đôi mắt bị bỏng đến độ tan chảy ra."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!