Chương 33: (Vô Đề)

La la la la, tiếng hát vang lên trong không gian chật hẹp, khép kín cùng với tiếng tứ chi bằng nhựa đang vặn vẹo phát ra tiếng lịch kịch khiến người ta cảm thấy sởn tóc gáy.

Khương Yếm nghe xong nội dung bài hát thì liếc nhìn Thẩm Tiếu Tiếu một cái.

"Cứu cứu cứu cứu…"

Hiện giờ, Thẩm Tiếu Tiếu hoàn toàn mất đi khả năng khống chế biểu cảm gương mặt, vẻ mặt em khó coi, ngã lên giường, rồi lại luống cuống tay chân định xách con búp bê đang hát trong ngực ra ngoài.

Tiếng hát đột nhiên im bặt.

Con búp bê  rủ đầu xuống trước ngực, bất động, căn phòng lại lần nữa chìm vào im lặng, tựa như tất cả những chuyện vừa nãy chỉ là ảo giác của hai người.

Thẩm Tiếu Tiếu ổn định tâm trạng một lát nhưng vẫn không thể hoàn toàn bình tĩnh lại được, vì thế em bùng nổ. Em lại bò lên giường, đá con búp bê đang phát ra tiếng hát kia vào thùng rác:

"Em chê loại cha mẹ nào mà mua mấy loại búp bê phương Tây như này nhé! Con nít không hiểu không sợ, chứ em là người lớn mà còn bị nó dọa chết khiếp!"

Khương Yếm tới sau lưng Thẩm Tiếu Tiếu: "Sao thế?"

Thẩm Tiếu Tiếu cảm nhận thấy hơi ấm từ phía sau thì vội vùi đầu lên vai Khương Yếm: "Huhu… Làm em sợ muốn chết, cũng may chị vẫn ở trong phòng này với em."

Khương Yếm xoa gáy Thẩm Tiếu Tiếu, câu được câu không trấn an em.

Lúc đầu lực đạo còn ổn, gân cốt trên người Thẩm Tiếu Tiếu như được đả thông, nhưng càng lúc lực của Khương Yếm càng mạnh, Thẩm Tiếu Tiếu có cảm giác nếu em không kháng nghị thì cổ em sẽ bị bóp gãy mất. 

Em nhe răng nhếch miệng ngẩng đầu lên nói: "Chị Khương Yếm, đau, đau!"

Chỉ thấy Khương Yếm hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm chân em như đang suy tư gì đó.

Thẩm Tiếu Tiếu: "..."

Đầu nhỏ của em xoay chuyển rất nhanh, có lẽ do đau đớn k*ch th*ch, thế nhưng em chợt nảy ra một ý tưởng, sau đó cẩn thận suy nghĩ kỹ ngọn nguồn mọi chuyện.

Thẩm Tiếu Tiếu hoảng sợ đến độ nhảy lên nhảy xuống.

Em không ngờ rằng đời này của mình còn có lúc phải chứng minh bản thân là người, em vội vàng nói: "Em là người, em là người mà chị Khương Yếm, đa số mọi người lúc bò dưới gầm giường đều sẽ bị tê chân mà, nhưng mà giờ chân em hết tê rồi, em chăc chắn… chắc chắn không nhảy lò cò nữa đâu! Chị Khương Yếm mau buông em ra, em nhảy mấy điệu cho chị coi!"

Khương Yếm nới lỏng tay.

Thẩm Tiếu Tiếu lập tức nhảy điệu nhảy clacket.

"Chị xem, hai chân em đều tốt cả mà! Linh hồn em có khuyết tật, cho dù em có bị nhập hồn thì những linh hồn khác cũng không thể ở trong cơ thể em quá năm phút, em tuyệt đối không thành vấn đề, bạn bè tốt không lừa nhau đâu!"

Khương Yếm nhìn gương mặt nôn nóng của Thẩm Tiếu Tiếu thì biểu cảm trên mặt cô dịu dàng hơn: "Chị tin tưởng em."

Gương mặt Thẩm Tiếu Tiếu đầy sự cảm động: "Em biết mà! Vừa nãy đúng là quá trùng hợp, gặp ai thì cũng nghi ngờ cả thôi, không thành vấn đề đâu chị, chị không cần phải có gánh nặng tâm lý gì đâu."

Khương Yếm "ừ" một tiếng, hỏi em: "Chị nhớ là em 16 tuổi?"

Thẩm Tiếu Tiếu không biết tại sao Khương Yếm lại đột nhiên hỏi cái này nhưng em vẫn đáp: "Đúng ạ, vừa qua sinh nhật 16 tuổi của em."

Khương Yếm: "Hèn chi."

Thẩm Tiếu Tiếu: "Hèn chi gì?"

Khương Yếm: "Ngây thơ đáng yêu."

Phòng 604 không có tin tức khác nào đáng giá cả, ít nhất thì bên ngoài là vậy, Khương Yếm ra khỏi phòng, Thẩm Tiếu Tiếu tung ta tung tăng theo sau, trên mặt đầy sự vui vẻ.

"Hiện giờ chúng ta sẽ làm gì đây chị?" Em hỏi Khương Yếm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!