Chương 32: (Vô Đề)

Gần như ngay lập tức, nụ cười hưng phấn cường điệu trên mặt Khương Yếm nhanh chóng biến mất như một ảo giác, chỉ để lại khuôn mặt vô cảm.

"Như có bệnh vậy."

Thẩm Tiếu Tiếu không hiểu mọi chuyện tiến triển suôn sẻ thế này là vì sao, ngơ ngác: "Hả…" Em lại hỏi: "Chị Khương Yếm, chị đang nói về ai thế? Ai bị bệnh?"

Khương Yếm: "Chị."

Thẩm Tiếu Tiếu: "…"

???

Cười chết, Khương Yếm chê bai bản thân không ngần ngại tí nào.

Nhưng chuyện gì đã xảy ra, sao lại thuận lợi thuê được mấy căn nhà có người chết đó thế?

Trên tờ bìa trắng đó viết gì nhỉ? Tôi đang nôn lắm, nôn lắm rồi đó biết không?

Trình Quang thật sự không thể tin được nhận lấy chìa khóa từ Khương Yếm, sau đó thay mặt mọi người hỏi câu hỏi mà ai cũng muốn biết: "… Tờ giấy trắng đó?" 

Khương Yếm ném tờ bìa trắng cho cậu, Trình Quang vội vàng bắt lấy.

Đây là một miếng bìa cứng có kích thước bằng nửa lòng bàn tay, có kết cấu rất chắc chắn, cả về kích thước lẫn cảm giác trông giống như một tấm danh thiếp.

Cậu nhanh chóng quay sang phía chữ viết và hiểu ngay mục đích của tờ giấy này.

Đây thực sự là một tấm danh thiếp.

Một tấm danh thiếp giả.

Khương Yếm/Nhân viên đài truyền hình phát sóng trực tiếp về các sự kiện siêu nhiên

Phòng Livestream Khoái Ngư 

Điện thoại: 135xxxxxxxx

Số seri: 20230404444

Trình Quang trợn mắt há mồm: "Chị in từ khi nào vậy, thế này có phải là dự phòng quá chu đáo rồi không?"

Khương Yếm bình thản nói: "Viết tay trước khi xuống xe."

"Không nghĩ tới có thể sử dụng được."

Trình Quang ngu luôn. Nhìn lại tấm danh thiếp trên tay dưới ánh sáng. Tất cả phông chữ của danh thiếp giống như phông chữ in, chỗ nào dùng chữ chính thức thì dùng chữ chính thức, chỗ nào dùng chữ đậm thì dùng chữ đậm, thậm chí còn có một vài họa tiết đơn giản được phác thảo trên mép danh thiếp. Nếu không nhìn kỹ, không thể biết đó là viết tay.

Phòng phát sóng trực tiếp: ....... ?

Trình Quang gãi má, phát biểu một cách cáu kỉnh không phù hợp với vẻ ngoài nhút nhát và thanh tú của mình chút nào.

"... Vãi chưởng."

Không nói nhảm nữa, sau một hồi phân công, Khương Yếm và Thẩm Tiếu Tiếu đã lên tầng sáu, còn Trình Quang thì lên tầng bảy.

Khương Yếm lấy chìa khóa để mở cửa phòng 604, giống như nơi đã từng đến xem trước đây, không gian chỉ có mười hai mét vuông vô cùng chật hẹp, mà trong không gian chật hẹp như vậy lại có thể đặt được một chiếc giường đôi cũ kỹ, một chiếc tủ quần áo bằng gỗ đỏ đã bong tróc sơn, một bồn rửa đầy bụi bẩn và hai cái nồi sắt.

"Trừ việc không có phòng tắm, mọi thứ đều ổn." Thẩm Tiếu Tiếu ngạc nhiên thở dài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!