Chương 31: (Vô Đề)

Ánh mắt Khương Yếm khẽ chuyển động.

Nụ cười của thím Vương dần dần thu lại: "Ôi chao, có gì phải xấu hổ đâu, chỗ bạn trai bạn gái thôi mà!" Thím tán đồng giơ ngón tay cái chỉ vào bản thân: "Tôi đã thấy quá nhiều người trẻ giống như mấy cô cậu rồi! Không cần ngại ngùng, cứ yên tâm!"

Khuôn mặt Thẩm Tiếu Tiếu hiện lên vẻ chẳng hiểu nổi, em bối rối nói: "Bạn trai bạn gái gì?"

Thím Vương "nào" một tiếng, cầm lấy chìa khóa ném cho Khương Yếm và Thẩm Tiếu Tiếu: "Chứ còn gì nữa, trong khu nhà cũng có mấy đôi tình nhân trẻ, trộm tới đây, ăn mặc giống như mấy cô cậu đấy… Tự do yêu đương mà, tôi cũng rất cởi mở."

Nói xong thím chặc lưỡi hai cái, vẻ mặt thể hiện ra biểu tình như mới được khai sáng vậy. 

Khương Yếm không nói gì nhưng Thẩm Tiếu Tiếu lại nóng nảy: "Không phải thím ơi, thím đang nói gì thế? Ai yêu đương với ai chứ? Cháu và chị ấy mới ở cùng một phòng!" Em chỉ vào mình và Khương Yếm.

"Chúng cháu không có phải…"

Thẩm Tiếu Tiếu còn chưa nói hết câu thì có tiếng gọi vang lên, Thẩm Tiếu Tiếu thậm chí còn không kịp phản ứng thì chiếc chìa khóa trong tay đã bị Lâm Hâm Cửu lấy đi!

Thẩm Tiếu Tiếu lảo đảo một cái, kinh ngạc nói: "Lâm…"

Bụp!

Chai nước khoáng bị Lâm Hâm Cửu đập xuống đất, nắp chai do lực tác động mạnh nên văng ra, nước còn chưa uống hết bắn tung tóe khắp nơi, Thẩm Tiếu Tiếu hoảng sợ.

Lâm Hâm Cửu cầm chiếc chìa khóa trên tay, anh ta liếc nhìn mọi người bằng ánh mắt u ám rồi cười chế nhạo.

"Đúng là thích nói lời nhảm nhí."

Thẩm Tiếu Tiếu giậm chân: "Đâu phải là không đưa cho anh, anh cướp chìa khóa làm gì?" Vừa dứt lời, Lâm Hâm Cửu dùng sức đá mạnh vào những tấm sắt xếp chồng lên nhau bên cạnh, "rầm" một tiếng, tấm sắt phía trên rơi xuống, chấn động lớn khiến mặt đất như rung chuyển, trước ánh mắt khiếp sợ hoặc lạnh nhạt của mọi người, sau khi trút hết tâm tình, Lâm Hâm Cửu xoay người đi lên tầng.

Hiện trường yên tĩnh trong chốc lát.

Một lúc sau, Trình Quang gãi đầu: "Thím, thím cho cháu một chiếc chìa khóa khác đi, chúng cháu thực sự không phải bạn trai bạn gái gì cả, hai cô gái ở một phòng, còn chàng trai vừa lên tầng thì ở chung phòng với cháu."

"Được, được…" Thím mập ngập ngừng nói, hành động vừa rồi của Lâm Hâm Cửu khiến thím giật mình, lúc này tai thím đang ù đi, nhưng sau khi hiểu được ý của Trình Quang, thím vội vàng gật đầu: "Được, được rồi…"

Cho thuê thêm một căn phòng nữa.

Thím Vương vui mừng khôn xiết chùm chìa khóa nặng trịch lên: "Đây, của cậu đây." Thím lấy một chiếc chìa khóa có ghi số phòng đưa cho Trình Quang, Trình Quang vừa định đưa tay ra thì Khương Yếm đã ngăn hai người lại.

"Theo lẽ thường thì chúng tôi có thể chọn phòng phải không?"

Khương Yếm hỏi: "Ở đây hình như có khá nhiều phòng trống, chúng tôi không thể chọn sao?"

Động tác của thím Vương như cứng đờ giữa không trung, một lúc lâu sau, thím xấu hổ rút tay lại: "Ôi dào, có thể chọn chứ, cái cô bé này,  sao lúc nãy mấy người không nhắc đến luôn? Ở đây tuy có nhiều phòng trống nhưng chỉ có bảy, tám phòng có thể ở được, tôi đã chọn cho các cô các cậu những phòng tốt nhất rồi!"

Khương Yếm: "Cảm ơn, nhưng tôi vẫn muốn xem phòng trước."

Tôi đã nói mà, sao người ta đưa chìa khóa phòng nào thì họ cũng lấy vậy, cứ như thể họ chưa từng thuê nhà bao giờ…

Thẩm Tiếu Tiếu có lẽ thực sự thiếu kinh nghiệm, bình thường toàn là chị gái cô ấy lo chỗ ở, người nào đưa gì thì cô ấy nhận nấy.

Trình Quang không quan tâm tới chuyện này, Giang Thành Sơn quy về Mao Sơn, chẳng phải một trong những chiêu thức đạo giáo nổi tiếng nhất ở Mao Sơn bao gồm cả thuật xuyên tường sao? Trời khuya, Trình Quang có thể vào bất kỳ phòng nào mà anh ấy muốn điều tra.

Khương Yếm mới vào Giang Thành Sơn không lâu, có lẽ còn chưa học được thuật xuyên tường, nên cô ấy thật sự phải lựa chọn phòng thật cẩn thận.

Đúng đấy, nhỡ chọn trúng căn phòng có manh mối thì sao?

Khương Yếm đâu chỉ chưa học được thuật xuyên tường, cô căn bản là không biết bất kỳ kỹ năng đạo giáo nào, hơn nữa cả đời cô cũng không thể nào học được. Một chút linh quang đã có thể hình thành bùa, người đời uổng phí mực và chu sa, nhưng thứ cần thiết để thi hành vẽ bùa là "linh quang*". Tức là con người sinh ra đã có sẵn "khí" và tương thông với trời.

Trời rất công bằng, ban cho yêu là sự trường sinh bất diệt và những khả năng đặc biệt của thần thức, ban cho con người sự kết nối với đạo trời và "khí" lưu giữ trong cơ thể con người. Chỉ cần ngẫm kỹ về chính mình, tích cực tu luyện, con người có thể "dùng khí để dung hòa", khẳng định sự hợp nhất giữa trời và người, bên trong luân hồi: bất vong, bất diệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!