Chương 29: (Vô Đề)

Hà Thanh Quang cảm thấy bản thân thật sự đáng thương, tuổi già như thế này không những phải canh cổng của Cục Quản Lý mà bây giờ còn phải mặt dày xin đồ của sư điệt mình. Nếu sư điệt* đó là Trình Quang thì cũng được. Trình Quang nhát gan, đầu óc không quá thông minh nhưng cũng kính già yêu trẻ, ông ấy cứ khóc than nghèo thì nhất định sẽ lấy lại được đồ.

*Hà Thanh Quang là sư đệ của Hà Thanh Nguyên. Quan hệ với Trình Quang là sư thúc

- sư điệt.

Nhưng bây giờ là Khương Yếm, ông ấy vẫn còn nhớ người sư huynh nghiêm túc của mình đã giới thiệu Khương Yếm như thế nào… Một học trò bảo bối có thiên phú cao nhưng lại sợ bị người ta để ý nên ông bí mật nhận cô làm học trò. Học trò bảo bối, nghe đi, nghe đi, bốn chữ này toát ra mùi chiều chuộng, cảm giác vô cùng kiêu căng.

Nghe qua thì có vẻ không phải một sư điệt biết kính già yêu trẻ!

Nhưng đồ của ông ấy…

Đồ của ông ấy…

Sau khi Hà Thanh Quang đi đi lại lại mười phút, cuối cùng ông ấy cũng cắn răng gọi điện thoại.

Khi Khương Yếm vừa về đến nhà, cô nhận được cuộc gọi từ một người tự xưng là sư thúc của cô.

Ban đầu giọng của đối phương rất nghiêm túc, nhưng ngay sau đó ông ấy trở nên lo lắng một cách khó hiểu, không ngừng nhắc đến tâm huyết và đan dược của ông ấy, chỉ vài câu ngắn ngủi mà ông ấy nói lung tung lộn xộn, rõ ràng đầu óc ông ấy không tỉnh táo lắm. 

Nhưng Khương Yếm vẫn hiểu, cô đặt điện thoại ở hiên nhà, thay giày và đồ ngủ trước, sau đó lại cầm điện thoại lên. Những câu nói trong điện thoại vẫn như trước, vô cùng lộn xộn, không rõ hiện giờ trạng thái tinh thần của đối phương ra sao.

Khương Yếm tung bình ngọc trắng trong tay, mở miệng nói: "Ông đang nhắc đến phần thưởng của tôi à?"

Tiếng lảm nhảm ở đầu dây bên kia đột nhiên dừng lại, sau đó mấy tiếng "đúng, đúng, đúng" ập vào tai khương Yếm.

Khương Yếm đưa điện thoại ra xa.

"Nhưng giờ nó là của tôi rồi." Cô nói.

Hà Thanh Quang cảm thấy Khương Yếm nghe không hiểu, sao một cô gái hai mươi tuổi đầu có thể lạnh lùng như vậy, nên ông ấy sắp xếp lại từ ngữ, nhắc lại: "Sư điệt à, phần thưởng mà con vừa mới chọn được không phải phần thưởng của lần này! Ta dùng những lá bùa cao cấp mà ta tích cóp hơn nửa cuộc đời để đổi lấy nó đấy. Ban đầu ta đặt nó trên kệ bên trái để tối mang về nhà, kết quả là... Không ai nói cho ta biết có người vào phòng đó nhận giải ngày hôm nay, chuyện này không thể trách ta được… Sư điệt à, con thấy có đúng không?"

Khương Yếm: "Có trách thì trách ông không biết, dù sao cũng không phải lỗi của tôi."

Quả nhiên không biết kính già yêu trẻ!

Hà Thanh Quang vò đầu bứt tai: "Ta biết không phải lỗi của con, nhưng con là sư điệt bảo bối của ta mà! Chúng ta đến từ cùng một sư môn hoà thuận và thân thiện, với quan hệ này, sư thúc già như ta từ bỏ sĩ diện,  ăn năn hối hận xin con trả lại bình đan dược đó cho ta, ta sẽ cho con thứ khác tốt hơn!"

Khương Yếm im lặng một lúc, đột nhiên thở dài: "Sư thúc ơi, thật sự không phải là tôi không muốn trả."

Hà Thanh Quang lo lắng hỏi: "Vậy là có ý gì?"

"Khi cầm về, tôi tò mò nên ngửi thử." Khương Yếm nói với giọng hết sức áy náy: "Thấy nó thơm quá, tôi không kìm được nên ăn mất rồi."

Cô nhỏ giọng thở dài: "Ông đừng nhắc nữa, tôi ăn no lắm."

Ánh mắt Hạ Thanh Quang tối sầm, chậm rãi ngồi xuống bậc thang. Ông ấy ôm tim: "Ăn… Ăn hết sạch rồi à?"

Khương Yếm: "Ăn hết rồi."

Hà Thanh Quang không chịu bỏ cuộc: "Không còn viên nào sao?"

Khương Yếm: "Không còn một viên nào."

Hà Thanh Quang lắp bắp nói: "Con ăn rồi á, con có biết cái gì gọi là lãng phí của trời không?"

Khương Yếm: "Chủ yếu là vì tôi sợ bị người khác xin xỏ mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!