Chương 28: (Vô Đề)

Nụ cười ngốc nghếch trên mặt Hùng An dần dần biến mất, Thẩm Hoan Hoan im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, Thẩm Tiếu Tiếu giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, gặm chiếc bánh mì nhỏ, Triệu Sùng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, giả vờ đọc tin tức.

Lúc lâu sau, Trình Quang mím môi nhỏ giọng nói: "Hừ, mấy người hay ra vẻ đúng là đáng ghét!"

Lời nói của Khương Yếm thực sự khiến tôi cạn lời QAQ

Không phải chứ, như này được xem là đơn giản sao? Nhìn cái này chẳng thể liên hệ được tới cái kia, ngoại trừ cô ra ai lại nghĩ chúng có liên quan với nhau chứ?!

Mong chờ màn trình diễn trong số tiếp theo (Ánh nhìn chết chóc. jpg)

Nhưng công bằng mà nói, trong tập này, thực sự thì Khương Yếm là người duy nhất có đủ tư cách nói như vậy...

Không quan tâm không quan tâm không quan tâm, lúc đầu tôi còn than phiền với bạn bè tập này rắc rối, kết quả Khương Yếm đột nhiên nói ra một câu như vậy! Mẹ nó, ông đây ghét nhất là những người phô trương làm màu đấy!

Khương Yếm ngước mắt lên chờ câu trả lời, nhưng mãi không có ai đáp lại cô, vì vậy cô hỏi lại lần nữa. Lần này Giang Ngữ Tình cuối cùng cũng lưỡng lự mở miệng: "Ekip chương trình sẽ cố gắng… tiến bộ?"

Khương Yếm có cảm giác rằng dường như họ không nói về cùng một chuyện, nhưng cô vẫn "ừm" một tiếng, cúi đầu tiếp tục lau tay.

Giang Ngữ Tình: "…"

Trình Quang thấy Khương Yếm đã kết thúc cuộc trò chuyện, nhưng Giang Ngữ Tình vẫn không có ý định rời đi, cậu nhanh chóng đảo mắt nhìn chị dâu. 

Giang Ngữ Tình: "?"

Đôi mắt của Trình Quang sắp đảo lên trời, cậu cố gắng tạo dáng môi: "Đừng nhìn chằm chằm vào chị ta, đừng – nhìn – nữa. "

Giang Ngữ Tình nhíu mày, cuối cùng thu hồi ánh nhìn tò mò, đi đến hàng ghế sau cùng nói chuyện với cặp chị em sinh đôi.

Trình Quang thở phào nhẹ nhõm.

Ngày hôm nay cậu đã nghiêm túc duy trì bảo vệ hòa bình thế giới rồi đấy nhỉ?Sau buổi trưa, xe buýt dừng ở cổng khu dân cư nơi Khương Yếm sống.

Khương Yếm xuống xe, đẩy vali vào khu dân cư, quanh hồ trong khu dân cư, có một nhóm người già đang cho cá ăn, họ vừa di chuyển cổ ở bên trái vừa di chuyển khuỷu tay ở bên phải. Khi thấy Khương Yếm quay về, động tác của họ đột ngột dừng lại, khuôn mặt họ bày tỏ vẻ kinh ngạc.

"Ôi, cô gái, sao cả người đầy bùn đất thế này?" Ông lão nói rất lớn tiếng, giọng nói này làm cho mọi người chú ý đến.

Nhiều ánh mắt nhìn đến, Khương Yếm mặt vô cảm nói: "Rơi xuống cống nước."

Bước chân của bà cụ nhanh chóng dừng lại, lùi lại vài bước, từ xa an ủi cô: "Nhanh nhanh về nhà tắm rửa đi. Không sao đâu cô gái, đời người phải ngã mấy lần mới tính là trọn vẹn đấy!"

Khương Yếm: "Bà cũng từng bị ngã ạ?"

Bà cụ: "Chưa từng."

Khương Yếm: "Cả đời này..."

Bà cụ: "Ôi chaooooo..."

Khương Yếm lại gần bà cụ hai bước, bà cụ hoảng sợ đến mức rơi cả tóc giả, bà không ngừng nói: "Nhanh lên, nhanh lên, đi đi."

Khương Yếm rời đi một cách lạnh lùng, không gặp trở ngại trên đường,  không có ai đến gần cô trong vòng ba mét. Khương Yếm bước vào toà nhà, mở khóa, đứng cạnh cửa cởi hết quần áo, vừa đóng cửa lại, cô bước nhanh vào phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen tắm đi tắm lại ba lần.

Nửa giờ sau, Khương Yếm lau tóc rời khỏi phòng tắm, mặc bộ đồ ngủ trước khi quay lại phòng khách. Cô mở tủ lạnh ra nhìn, bên trong trống rỗng, cô đi vòng quanh bàn trà nhưng vẫn không có gì để ăn.

Khương Yếm nghĩ đến lời mời lúc nãy của Thẩm Hoan Hoan.

Em ấy nói muốn ăn cái gì ấy nhỉ?

Lẩu uyên ương? Là thứ gì chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!