Thời gian trôi qua rất nhanh, bốn mùa luân chuyển.
Năm là đơn vị thời gian dài đối với con người, nhưng với yêu quái mà nói thì đó chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi mà thôi.
Sau khi Hà Thanh Phù đầu thai, Trần Hi Hạc thường lén đi thăm bà ấy, thỉnh thoảng Mục Vọng cũng ngồi trên cây để quan sát, nhưng Khương Yếm chẳng đi bao giờ.
Trình độ đạo đức của cô khác hẳn hai người.
… Cô có thể sẽ trộm trẻ con.
Cho nên chỉ cần không gặp thì cô sẽ chẳng nảy sinh d*c v*ng muốn trộm đứa bé đi, sẽ không trộm về chơi vài ngày rồi trả lại.
Tuy không đến hiện trường quan sát nhưng Khương Yếm vẫn nắm rõ tình hình hiện tại của Hà Thanh Phù, dù sao Trần Hi Hạc và Mục Vọng cũng ở đó, họ sẽ chia sẻ những gì họ nhìn thấy và nghe được với Khương Yếm.
"Trong tiệc tròn trăm ngày cô ấy đã biết lật mình rồi."
"Có thể ngồi dậy rồi, lưng cô ấy rất thẳng, ta sợ cô ấy sẽ mệt."
"Trong tiệc sinh nhật tròn một tuổi, cô ấy chọn một thanh kiếm nhỏ bằng gỗ đào, ba mẹ cô ấy bảo sau này cô ấy có thể bay bằng thanh kiếm đấy, suy nghĩ kỳ lạ thật."
"Cô ấy biết nói rất nhanh, sớm hơn những đứa trẻ khác vài tháng."
Đây là những gì Trần Hi Hạc kể.
Năng lực của ông ta là có thể tàng hình trong mười phút, vậy nên ông ta thường lẻn vào ngôi nhà đó dự các bữa tiệc khác nhau, lắng nghe cuộc trò chuyện của chủ nhà, ba mẹ của Hà Thanh Phù rất yêu bà ấy, bà ấy biết làm một chuyện thì họ tổ chức một buổi tiệc, một bữa tiệc đặc biệt khoe việc con gái có thể làm.
Vì thế Trần Hi Hạc sẽ biết được tình hình mới nhất và chi tiết nhất của Hà Thanh Phù từ miệng họ.
"Ông không vào phòng cho trẻ nhìn bà ấy à?" Có lần Khương Yếm hỏi.
"Tất nhiên là không, làm vậy không tốt đâu."
Trần Hi Hạc bày tỏ quan điểm của mình: "Nếu chỉ có hai chúng ta ở cùng nhau trong một không gian, ta sẽ hơi giống… b**n th**, nhưng nếu ba mẹ đưa cô ấy ra phòng khách chơi hoặc đi dạo trong vườn hoa thì ta có thể nhìn."
"Không thể vượt quá các quy tắc được."
Khương Yếm gật đầu: "Cũng tốt."
Sau này khi Hà Thanh Phù đi học ở trường mẫu giáo, tần suất Trần Hi Hạc đến thăm bà ấy tăng lên nhanh chóng, chẳng hạn ông ta thường ẩn thân nằm trên tấm kính trong suốt ở cửa lớp, khóa chặt ánh mắt vào Hà Thanh Phù, nhìn một hồi rồi ông ta sẽ đi.
Sau nhiều lần như thế, Khương Yếm đã có thể biết được tình hình hiện tại của Hà Thanh Phù thông qua vẻ mặt của Trần Hi Hạc.
Nếu ông ta trở về với vẻ lo lắng thì do Hà Thanh Phù bị ngã hoặc ăn trưa quá ít, hoặc bị cảm lạnh, phát sốt. Nếu ông ta trở lại với vẻ tươi vui thì chắc chắn là do Hà Thanh Phù đã đạt được thành tựu mới, như đứng đầu trong cuộc thi giải đố, người đọc bài nhanh nhất, viết số đẹp nhất.
Chuyện này rất thú vị.
Khương Yếm không thể kìm chế nổi nên lén đến xem một lần, còn dẫn Mục Vọng đi cùng. Hai người ngồi cạnh Hà Thanh Phù ở không gian xếp tầng, một người bên trái một người ở bên phải. Khác hoàn toàn với không gian thực, hình dáng cơ thể và giọng nói của hai người không thể truyền ra ngoài được.
"Bài viết khá hay." Mục Vọng ngó vào cuốn sổ của Hà Thanh Phù, lẩm bẩm: "Nhưng viết không hay bằng chị."
Khương Yếm nhìn anh: "Cảm ơn."
"Nhưng tôi không hề vui vì biết mình viết văn hay hơn một đứa trẻ sáu tuổi."
Mục Vọng: "…"
Anh miễn cưỡng chuyển chủ đề: "Hình như em ngửi thấy mùi thơm, không biết bữa trưa ở nhà trẻ có ngon không?"
Khương Yếm đề nghị: "Chúng ta có thể ăn thử một ít."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!