au khi trở lại Giang Thành, Khương Yếm đưa Trần Hi Hạc về nhà mình. Mục Vọng cũng vừa về tới, anh đang nghiên cứu cách nướng bánh quy trong phòng bếp.
Mùi bánh nướng thơm ngào ngạt lan tỏa khắp căn nhà.
Năm ấy Đào Đào còn chưa hóa hình thì đã bị sấm sét đánh chết, vậy nên Trần Hi Hạc không biết dung mạo của anh sau khi hoá hình sẽ trông thế nào; nhưng lần đầu nhìn thấy Mục Vọng, ông ta đã lập tức nhận ra.
Ông ta cười, hỏi: "Yếm Yếm nặn hình cho con à?"
Mục Vọng nhìn chằm chằm Trần Hi Hạc hồi lâu rồi anh lau tay dính bột mì lên tạp dề, vui vẻ bảo: "Phụ phi của chị gái trở lại rồi."
Trần Hi Hạc khẽ gật đầu:
"Đúng vậy."
Mục Vọng nhớ đến câu hỏi vừa rồi của Trần Hi Hạc, chỉ vào bản thân mình: "Là chị gái nặn ạ."
Trần Hi Hạc hiểu: "Lúc nhỏ con bé chỉ thích vậy thôi, gặp phải bức tranh nào xinh đẹp là ngắm thật lâu."
Khương Yếm liếc hai người.
Nhìn ánh mắt toát lên vẻ kiêu ngạo của Mục Vọng, cô đi vào phòng bếp cầm miếng bánh quy lên, ăn xong thì góp ý:
"Nên ngọt thêm chút nữa."
Mục Vọng lập tức đáp được.
Khương Yếm suy nghĩ một lát, thấy không còn gì cần dặn dò thêm, thế là cô cầm áo khoác trên ghế sô pha lên:
"Tôi phải đến Cục Quản lý siêu nhiên một chuyến."
"Hà Thanh Nguyên nói đã tìm được bùa chữa trị loại cực phẩm, tôi đi xem thử."
Dứt lời, cô giải thích đơn giản tình huống hiện tại, Mục Vọng nghe xong thì đứng lên muốn đi cùng cô, nhưng Khương Yếm đã từ chối.
"Không cần, khoảng hai tiếng nữa tôi về rồi."
"Cậu dẫn phụ phi đi tham quan ngôi nhà đi."
Mục Vọng gật đầu trong niềm lo lắng, Trần Hi Hạc trầm ngâm, hồi lâu mới buông tiếng thở dài đầy vẻ cảm thán.
"Ta từng thử đoán nguyên nhân, nhưng không ngờ lại phức tạp đến thế."
"Trong cơ thể Khương Xích Khê có tận hai người."
"Hơn nữa sáu trăm năm nay, con…"
Khương Yếm ngắt lời Trần Hi Hạc: "Chuyện đã qua rồi."
"Mọi người đều đồng cam cộng khổ, sẽ ổn cả thôi."
Nghe Khương Yếm nói vậy, Trần Hi Hạc cũng chẳng nhiều lời nữa.
Nhưng ông ta biết không hề dễ chịu, khó chịu cực kỳ.
Hơn một nghìn năm nay, ông ta sống cùng chủng tộc mình, có thể tự do bay lượn trong hang núi. Vì thích sự yên tĩnh, không thích ồn ào nên ông ta có thể thoải mái đón nhận hoàn cảnh không người trò chuyện, bởi đối với Trần Hi Hạc mà nói, tiếng nước chảy và tiếng côn trùng ríu rít chẳng khác nào là bạn của ông ta.
Nhưng Khương Yếm thì khác.
Năm ấy điều cô mong mỏi nhất chính là rời khỏi địa cung, chơi đùa dưới ánh mặt trời, thích nghe kể chuyện, rượt đuổi Đào Đào chạy khắp nơi. Sau này cô dần dần phân tích được cảm xúc của con người, thậm chí còn học được cách đặt mình vào vị trí của người khác, nhưng do thời gian dài đằng đẵng mà cô đã đánh mất năng lực này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!