Đây là một câu chuyện có mở đầu và có cả kết thúc.
Nhớ lại quá khứ, Khương Yếm mỉm cười, cô cất quyển nhật ký vào balo, cất cả bộ váy cưới vạn năm vào, sau đó đứng dậy đi về phía cửa mộ.
Câu chuyện về cô không nhiều nên chẳng mất bao nhiêu thời gian cả.
Vậy nên lúc Khương Yếm bước ra khỏi lăng mộ, gặp lại bạn bè của mình thì họ chỉ mới chia tay được nửa tiếng thôi.
Thẩm Hoan Hoan hiện vẻ lo lắng: "Sao chị ở trong đó lâu thế? Ngôi mộ làm sao vậy?"
Thẩm Tiếu Tiếu cũng hỏi: "Đúng đúng, lúc cửa mộ đóng lại, em choáng váng luôn mà, đáng sợ quá đi mất!"
Nói xong em nhìn vào ngôi mộ vài lần, xoa xoa cánh tay đang nổi da gà.
"Đúng là một nơi vừa tối tăm vừa u ám, nói chị Khương Yếm vừa mới bị hút vào trường năng lượng em cũng tin luôn ấy chứ."
Nghe Thẩm Tiếu Tiếu nói, Khương Yếm lắc đầu:
"Không phải."
"Không cho mấy đứa vào là có lý do, lý do khá kỳ lạ đấy, nhưng chúng chẳng liên quan gì đến trường năng lượng đâu."
Bình Bình nhìn Khương Yếm với vẻ tìm tòi, ánh mắt cô bé nhìn vào chiếc balo đang phồng lên của cô.
Nếu cô bé nhớ không nhầm thì vừa nãy khi Khương Yếm bước vào, bề mặt của chiếc balo phẳng lì, rõ là chẳng có gì bên trong cả.
Suy nghĩ một hồi, Bình Bình thăm dò: "Bên trong có vật bồi táng nhìn rất đẹp đúng không?"
Khương Yếm tỏ ra khiêm tốn: "Nói chung là cũng đẹp."
Bình Bình: "... Nó vẫn còn ở bên trong chứ?"
Khương Yếm: "Không còn nữa đâu."
"Nó ở trong balo chị rồi."
Bình Bình: "..."
Bốn chữ "Đúng như dự đoán" lóe lên trong đầu cô bé.
Thẩm Hoan Hoan sửng sốt chốc lát, sau đó lập tức nói: "Chị Khương Yếm à, trộm cắp là phạm pháp đó... Không được tùy tiện mang vật bồi táng về nhà đâu."
"Thế này đi, chị lấy cái đó ra cho em xem thử, em sẽ để mắt tới mấy phòng đấu giá. Nếu có cái tương tự em sẽ chụp ảnh rồi gửi cho chị, đúng lúc em đang lo không biết nên tặng gì nhân dịp kỷ niệm nửa năm chúng ta quen nhau."
Thẩm Tiếu Tiếu vội gật đầu: "Chỉ cần chị lấy nó ra, em chắc chắn sẽ tìm được thứ tương tự mà, chị đưa nó cho tụi em đi!"
Ngu Nhân Vãn cũng xen vào: "Em còn thắc mắc sao Khương Khương mãi không già đi, hoá ra chị biến mấy ngôi mộ thành siêu thị tự phục vụ, không hổ là Khương Khương."
Thấy mọi người càng nghĩ càng lệch lạc, Khương Yếm đành mở balo ra giải thích: "Cái này được để lại cho chị mà."
Thẩm Tiếu Tiếu nhìn vào trong balo, sững sờ trước bộ váy cưới thêu chỉ vàng:
"Chị lừa bọn em còn được, nhưng chính phủ không dễ lừa vậy đâu."
"Em thấy mấy chuyên gia khảo cổ đã lắp sẵn camera ở lối vào lăng mộ rồi. Bây giờ chị còn lấy nó ra nữa, lý do này không thể chấp nhận được."
Khương Yếm mỉm cười: "Chính phủ cũng sẽ đưa nó cho chị."
Cô vừa dứt lời, Thẩm Hoan Hoan dần dần tỉnh táo lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!