Đôi mắt cô bé chầm chậm chớp.
Cô bé có một đôi mắt rất đẹp, hay nói cách khác, cô bé có một đôi mắt quá thuần khiết, không có một chút tạp chất, đồng tử đen tuyền nhưng không sáng lắm, như bị phủ một lớp bụi.
Cô bé chăm chú nhìn Khương Yếm thật lâu, như thể cô bé không hiểu những gì Khương Yếm nói.
"Hạ…"
Khương Yếm gật đầu.
Đôi mắt cô gái dần dần đỏ lên, có lẽ cô bé buồn đến mức sắp khóc, nhưng lại không thể rơi được giọt nước mắt nào. Cổ họng cô bé run rẩy kịch liệt, thật sự quá lâu không nói gì, thế cho nên một câu cũng nói không nên lời, cô bé phát ra một thanh âm khàn khàn, khó nghe.
"Hạ… Hạ… Hạ… Cô giáo..."
Khương Yếm nói thẳng: "Hạ Tình vì cảm thấy áy náy và chán ghét bản thân nên không thể đầu thai, vì vậy chị đến tìm em."
"Có phải tên của em là Niểu Niểu không? "
Niểu Niểu tuổi còn nhỏ, mới bảy tuổi, có lẽ không hiểu chán ghét bản thân là gì, nhưng lại hiểu được cảm giác áy náy, vội vàng lắc đầu rồi lại gật đầu, cô bé sợ Khương Yếm không hiểu ý mình, lại vội vàng gật đầu.
Khương Yếm giải thích chính xác: "Hạ Tình không nên cảm thấy áy náy, em chính là Niểu Niểu"
Niểu Niểu vội vàng gật đầu, sau đó hít một hơi thật sâu, bởi vì đã lâu không ăn uống nên hành động vừa rồi của cô bé quá tốn sức, đủ để khiến cô bé cảm thấy mệt mỏi.
Cơ thể quá gầy của cô bé bị khom xuống rất sâu, bị dây sắt trói chặt, cô bé giống như một con chim non bị trói tứ chi, chỉ có thể ngửa cổ lên thở dài.
"Tên đầy đủ của em là gì?" Khương Yếm hỏi cô bé.
Niểu Niểu nuốt nước bọt, dùng hết sức lực nói: "Lâm Niểu!"
Khương Yếm "Ừ" một tiếng.
Thẩm Hoan Hoan bên kia cũng không biết thế nào, Khương Yếm không chậm trễ thời gian nữa, cô dùng dao nhỏ trong túi cắt đứt dây thép quấn quanh tứ chi Niểu Niểu, có máu chảy ra, vết thương chưa lành đang mưng mủ, thậm chí còn có nhộng côn trùng di chuyển xung quanh vết thương.
Cô bé cắn răng, một tiếng đau cũng không kêu.
Khương Yếm dùng áo khoác quấn lấy Niểu Niểu, bước nhanh ra ngoài.
Khương Yếm có khả năng nhìn thấy những h*m m**n, nhưng trước đó cô không nhận ra được trưởng làng và Vương Quế Lan giết người, phạm tội buôn người, che dấu Niểu Niểu và nhiều h*m m**n khác, đây không phải là do khả năng của cô mất hiệu lực, mà là bởi vì mỗi người đều có quá nhiều h*m m**n, tạo thành một sự liên kết đan xen trên đầu họ, Màu trắng, đen và đỏ quấn quýt lại thành một vòng tròn, cô không thể phân biệt được mỗi hình thái h*m m**n đại diện cho điều gì.
Nếu cô muốn biết được từ trưởng thôn nơi giam giữ Niểu Niểu, cô sẽ trực tiếp nói chuyện với trưởng thôn, hỏi ông ta thông tin về Niểu Niểu, để cho h*m m**n che dấu của trưởng thôn bùng lên mạnh mẽ, che đậy những h*m m**n khác, chỉ có như vậy Khương Yếm mới có thể hiểu rõ thông tin này.
Nửa phút sau, Khương Yếm đi tới đáy giếng. Đúng lúc đó, cô nghe thấy tiếng bước chân phía trên đầu.
Là Triệu Sùng và Hùng An.
Khương Yếm nhướn mày.
Sau khi Triệu Sùng nhìn quanh và thấy Khương Yếm, lúc này anh ta lập tức nhảy từ miệng giếng xuống, không nói gì, ngồi xổm xuống để Khương Yếm ôm Niểu Niểu giẫm lên bả vai anh ta.
Triệu Sùng: "Linh lực của Thẩm Hoan Hoan sắp cạn kiệt, bây giờ chỉ có Trình Quang giúp cô ấy, chúng ta cần nhanh lên." Nói xong, anh ta hạ thấp giọng: "Thi đấu là thi đấu, cứu người là cứu người."
Rất thẳng thắn, Khương Yếm cũng không từ chối, cô giẫm lên vai Triệu Sùng, đưa Niểu Niểu cho Hùng An ở miệng giếng, Hùng An luống cuống tay chân tiếp nhận cô bé, sợ tư thế không đúng sẽ làm cô bé đau.
Sau khi đưa Niểu Niểu ra ngoài, Khương Yếm cũng chống miệng giếng đi ra, cô ôm lấy Niểu Niểu, Hùng An cũng kéo Triệu Sùng ra.
Niểu Niểu rất nhẹ, còn không nặng bằng ba lô chứa đầy đồ ăn vặt kia của Thẩm Tiếu Tiếu, nhưng Khương Yếm cũng không muốn ôm đứa bé đi đường, vì thế lại đưa cô bé trở về trong lòng Hùng An. Ba người vội vàng đi ra ngoài, còn chưa đi được mấy bước, chợt nghe thấy một tiếng nổ ầm ầm, một đám bụi bay về phía nhà thờ tổ.
Vừa mới xử lý xong nhập hồn, xác nhận linh thể của Hạ Tình còn có ý thức, Thẩm Tiếu Tiếu bèn cùng Thẩm Hoan Hoan chia làm hai hướng, hai người phân công rõ ràng, một người đến nhà thờ tổ thả Hạ Tình ra, một người đi giúp Khương Yếm ngăn cản thôn dân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!