Chương 24: (Vô Đề)

Cô không ngờ Thẩm Tiểu Tiểu lại nghe lời như vậy, dù sao một khi suy đoán sai lầm, cơ hội nhập hồn sẽ bị lãng phí, nhưng Thẩm Tiếu Tiếu bởi vì tin tưởng cô, cũng không có hỏi điểm ấy, đúng là nghe lời... Nghĩ tới đây, ánh mắt Khương Yếm đảo qua Thẩm Hoan Hoan ở bên cạnh không chớp mắt nhìn chằm chằm em gái mình, Thẩm Hoan Hoan cũng rất giỏi, nếu cô nàng am hiểu trói buộc linh hồn, hẳn là cũng am hiểu trói buộc người, linh hồn ở trong thân thể, linh hồn bị trói lại, thân thể làm sao có thể động đậy?

Ngay lúc Khương Yếm càng ngày càng suy nghĩ sâu xa, Thẩm Tiếu Tiếu đột nhiên mở mắt, tựa như hơi bối rối, em không nói lời nào.

Đôi mắt của em rất tròn, đồng tử vẫn trong sáng như xưa, đây là màu đồng tử đặc trưng của người bạch tạng, và theo lẽ thường... Sau khi Thẩm Tiếu Tiếu thành công nhập hồn, đồng tử của em sẽ chuyển sang màu đen.

Thẩm Hoan Hoan nhìn về phía Khương Yếm, gần như cùng lúc đó, Thẩm Tiếu Tiếu bật dậy khỏi ghế!

"Trời má!" Thẩm Tiếu Tiếu vẻ mặt kinh hãi, "Nhập hồn thất bại, Niểu Niểu thật sự còn sống?!"

"Nói chung cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi."

Tôi hỏi thẳng này, người lúc trước nói Khương Yếm sẽ bị loại đầu tiên vẫn còn ở đây chứ?

Vẫn còn, đang đốt cho mình những lá bùa tỉnh ngộ đây.

Cười chết nhưng cô gái trẻ này thông minh thật đấy.

Khương Yếm nhún vai: "Như vậy thì đơn giản rồi."

Cô đứng lên: "Chị đi tìm Niểu Niểu, bây giờ các em gọi hồn Hạ Tình đi. Nếu Hạ Tình có thể giao tiếp bình thường, vậy các em cứ dựa theo kế hoạch vừa rồi, thả cô ấy ra. Nếu linh hồn của Hạ Tình đã bị ô nhiễm, hoàn toàn mất đi nhân tính, vậy các em cứ chờ chị trở về rồi mới thả cô ấy ra, đến lúc đó chị sẽ mang theo Niểu Niểu."

Thẩm Hoan Hoan hiểu rõ: "Chị cảm thấy Niểu Niểu là chấp niệm vào thời khắc tử vong của Hạ Tình?"

Khương Yếm lặp lại lời Hạ Tình ghi trong nhật ký: "Cuộc đời này, tôi không thể thắp sáng ai."

"Chị đoán khi cô ấy chết không biết rằng Niểu Niểu vẫn còn sống, cũng không kịp oán hận dân làng."

Khương Yếm không lãng phí thêm lời nào nữa, quay người bước ra khỏi phòng. Thời gian bỏ ra đủ để chú Hoàng phát hiện ra mấy người họ không đến phòng nuôi tằm, cũng đủ để chú ta thông báo chuyện này cho trưởng thôn, thời gian rất gấp rút, không thể chậm trễ thêm được nữa. 

Tuy nhiên…

Cô đã đoán được Niểu Niểu bị nhốt ở đâu.

Thẩm Hoan Hoan đưa mắt nhìn Khương Yếm, xoay người gật đầu với Thẩm Tiếu Tiếu: "Bắt đầu đi, chị sẽ ở bên trông coi."

Thẩm Tiếu Tiếu lại giơ tay trái lên, trước khi nhắm mắt lại, em hỏi Thẩm Hoan Hoan một vấn đề cuối cùng.

"Chị, đã quá muộn để hận dân làng vậy Hạ Tình oán hận ai vậy?"

Thẩm Hoan Hoan trầm mặc một lát, khẽ trả lời: "Có lẽ là hận chính mình."

Khi Hạ Tình chết, cô ấy không biết Niểu Niểu còn sống, chấp niệm của cô ấy không phải là cứu một đứa trẻ cụ thể, mà là với tư cách là một giáo viên, cô ấy đã không cứu được dù chỉ một đứa trẻ.

"Khi sống hay đã chết cô ấy đều oán hận thôn dân. Người vô tội bị giết, cô ấy không thể không oán hận. Nếu như chúng ta không đến, nếu Hạ Tình có cơ hội thoát khỏi sự trấn áp ở nhà thờ tổ, khả năng cao cô ấy sẽ tàn sát toàn bộ ngôi làng dưới tình huống linh hồn bị ô nhiễm."

"Nhưng là nhà ngoại cảm, chúng ta chỉ nhìn vào hiện tại và chỉ tìm kiếm chấp niệm vào thời khắc cô ấy qua đời."

"Thời khắc cô ấy qua đời có lẽ cũng giống như trang cuối cùng trong nhật ký của cô ấy."

"Cô ấy hận bản thân không thể bảo vệ được dù chỉ một người."Tiếng sấm lớn đến mức giống như trống đánh bên tai, màng nhĩ yếu đuối không thể chống lại những tiếng động mạnh, khiến tai cứ ong ong không ngừng. Khương Yếm từ nhà Hạ Tình đi về phía nhà trưởng thôn, cô bị tiếng sấm làm cho phiền lòng. Trận mưa như trút nước khiến cô không thể cầm vững ô, nước mưa thấm qua giày và váy của cô, ngay khi Khương Yếm cau mày vén mái tóc ướt đẫm loà xoà trước mắt ra, một cánh cửa trước mặt bỗng dưng mở ra.

Một người dân bước ra khỏi nhà.

Khương Yếm tiếp tục đi về phía trước như không nhìn thấy ai, người đàn ông tiến lên vài bước, đứng ngay trước mặt Khương Yếm. Người đàn ông đó khoảng ba mươi tuổi, vóc dáng cường tráng, cao 1,74 mét, cao hơn Khương Yếm nửa cái đầu, anh ta đứng trước mặt Khương Yếm như một bức tường thịt kín gió.

Khương Yếm nghiêng vai, cố gắng né tránh sự tiếp xúc của anh ta.

Nhưng hiển nhiên, người đàn ông không cho cô cơ hội này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!