Chương 2: (Vô Đề)

Đó là một đôi giày chơi bóng màu trắng.

Mép và lòng bàn chân dính đầy bùn đất, dây giày buộc lỏng lẻo như con giun, mép giày bị mài mòn nghiêm trọng, tưởng chừng có thể đứt ra bất cứ lúc nào.

Khương Yếm im lặng, cô nhìn chăm chú vào đôi chân, cô nghĩ nó sẽ chuyển động, nhưng không có gì cả.

Đôi chân và chủ nhân của nó, cũng chính là chàng trai kia, đã biến mất nhanh chóng khỏi tầm mắt của cô.

Dần dần, âm thanh chuyện trò cũng dứt hẳn.

Khương Yếm rũ mắt, tỏ vẻ khó hiểu nhưng ngay sau đó lại mím môi cười, cô giơ tay nắm chặt lấy tấm rèm đen. 

Cô chuẩn bị đi ngủ.

Đúng lúc này, Khương Yếm lại nghe thấy hai tiếng viên bi đập mạnh vào cửa.

Âm thanh này rất khó để hình dung. Viên bi đập xuống một mặt phẳng sẽ phát ra tiếng lanh lảnh, nhất là khi va chạm với cửa sổ kính, đáng lẽ phải phát ra âm thanh trong trẻo như tiếng nước chảy mới đúng…

Nhưng âm thanh này không giống.

Nặng nề, tù hãm, có độ đàn hồi. Thứ va chạm vào là thứ mềm mềm, cưng cứng như thịt lợn đập xuống mặt thớt, nhưng vì diện tích chịu lực nhỏ nên giống như có ai đó băm thịt rồi vo thành từng cục, sau đó búng tay bắn vào cửa sổ kính trước mặt Khương Yếm vậy.

Khương Yếm ngước mắt lên.

Đối diện cô là một đôi mắt.

Đôi mắt đó hệt như mắt người bình thường, nhưng chỉ có mỗi đôi mắt đang đối mặt với cô, thân thể chứa đựng nó trong suốt như chẳng hề tồn tại.

Nhưng nó không hề bình thường, vì đồng tử con người không thể to như vậy, cũng không lồ lộ vẻ ác ý đến thế.

Tròng trắng chằng chịt tia máu như máu dây rốn.

Tia máu dày đặc quấn quanh đồng tử rồi b*n r* ngoài, tràn ra vườn hoa nhỏ, tựa như móc mắt ra khỏi hốc mắt mà không cần cắt bỏ mao mạch liên kết, thay vào đó là ném nó vào cửa sổ nhà Khương Yếm.

Tia máu liên tục b*n r*, vô số sợi tơ đỏ quấn lấy nhau trong không trung.

Kỳ dị và mỹ lệ.

Khương Yếm hít sâu một hơi, hành động này khiến đôi mắt kia hài lòng. Nó càng cố gắng dúi mạnh vào mặt kính, âm thanh kẽo kẹt vang lên, cửa sổ đã sắp nứt ra rồi.

"Đẹp lắm." Khương Yếm khẽ cảm thán.

"Tròng trắng của mày là thứ đẹp nhất mà tao từng thấy đấy, vậy bóp đã phải biết."

Câu đánh giá này khiến cho đôi mắt dừng lại, bằng mắt thường có thể thấy được, nó đang rất tức giận và không cam lòng vì bị xem là thứ thấp kém, nó ra sức đập mạnh vào cửa sổ.

Vào… Để tao vào…

Tiếng rì rầm ồ ạt tràn vào trong nhà qua kẽ nứt như tiếng giun đất quẫy đạp trong lớp đất nhớp nhúa để ngoi lên đang gặm nhấm màng nhĩ của Khương Yếm.

Thích xem không có nghĩa là thích nghe.

Khương Yếm thấy hơi khó chịu, cô đi tới trước cửa sổ, nhìn đôi mắt đó vài giây rồi mở cửa sổ ra. Đôi mắt ngoài cửa sổ giật mình, nhưng chẳng mấy chốc lại lộ ra vẻ nham hiểm và cợt nhả. Nó lao thẳng vào trong, cùng lúc đó, Khương Yếm nhanh tay đóng cửa sổ lại.

Rầm!

Đôi mắt chưa kịp làm gì đã bị chặt đứt làm đôi, một nửa trong nhà, một nửa ngoài cửa. 

"Mắt tôi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!