Chương 16: (Vô Đề)

Trong điện thờ được bày trí rất bình thường.

Ban thờ bình thường, bài vị bình thường, tủ thờ bình thường.

Nhưng lúc này sự bình thường lại càng khiến người ta bất an. Tại nơi khả năng cao có sự xuất hiện của linh hồn, mọi sự bình yên tựa như khúc dạo đầu của một cơn địa chấn.

Thẩm Hoan Hoan cẩn thận quan sát bốn phía, lúc lâu sau cô nàng mới bước chân qua ngưỡng cửa. Cánh cửa lớn không đột ngột đóng lại phía sau lưng cô nàng, lưng thả lỏng một chút rồi cô nàng mới quay người lại nói: "Tạm thời không có vấn đề gì, mọi người cũng vào đi."

Ánh sáng bên trong căn nhà tối hơn bên ngoài, sau khi bước vào, Khương Yếm bật màn hình điện thoại. Ánh sáng yếu ớt quét qua những vật dụng trong phòng, cô quan sát khung cảnh căn phòng, khen ngợi: "Cũng khá thành kính đấy."

"Phải đó." Thẩm Tiếu Tiếu nhỏ giọng đáp.

Từ góc nhìn của mọi người, dưới ánh sáng yếu ớt, bài vị như được bôi một lớp dầu mỏng, không hề có bụi bẩn. Thẩm Hoan Hoan vẫn kẹp một lá bùa ở ngón tay, cô nàng cẩn thận đi đến gần bài vị ở giữa, nhìn vào chữ trên bài vị, phía trên viết ba chữ "Tôn Thất Tái", có bốn bài vị chính, đều mang họ Tôn. 

Nhìn đến đây, ai cũng biết có vấn đề.

Nhà thờ tổ là nơi thờ cúng tổ tiên của thôn, nếu như dòng họ không đổi, trong thôn lại chỉ có một nhà thờ tổ này, điều đó có nghĩa là nhiều họ cùng thờ cúng tổ tiên trong cùng một nhà thờ.

Câu trả lời rất rõ ràng. Tổ tiên của thôn Tằm là họ Tôn, thôn này chung một tổ tiên.

Tuy nhiên, trong số những thôn dân mà ba người biết, không ai trong số họ mang họ Tôn.

Thẩm Hoan Hoan nghĩ đến những nguyên do khác: "Có lẽ hầu hết người trong thôn Tằm không còn cúng bái nhà thờ tổ này nữa, nhà thờ tổ này chỉ có thể do những thôn dân có họ Tôn trong thôn thờ cúng thôi." 

Nhưng ngay sau đó cô nàng đã phủ định lí do này. Dù sao tối hôm qua Vương Quế Lan cũng mang theo đồ cúng tế đi ra ngoài, nhưng mà số lượng đồ cúng tế để ở đây rất nhiều, không thể chỉ từ một vài hộ gia đình mang đến được.

Nếu vậy thì vì sao những người mang họ khác lại đến nhà thờ tổ họ Tôn để cúng tế?

Gia phả có lẽ sẽ giải đáp được vấn đề này. Sau khi nghĩ đến điều này, cả ba người cùng nhìn quanh, theo lý thuyết quyển gia phả nên được đặt ở một nơi dễ nhìn thấy, nhưng ba người nhìn quanh một lúc vẫn không thấy, vì thế họ nhanh chóng tách ra, tìm kiếm ở những nơi có thể đặt gia phả.

Thẩm Tiếu Tiếu đi đến nơi đặt bài vị.

Nơi này đã được Thẩm Hoan Hoan tìm kiếm qua, để phòng ngừa bỏ sót, em cẩn thận kiểm tra các bài vị và cả tủ thờ phía dưới bài vị một lần nữa.

Sau khi nhìn qua hai bài vị chính được thờ cúng, Thẩm Tiếu Tiếu cầm bài vị có tên "Tôn Thất Tái" lên.

Bài vị này thực sự quá sạch sẽ, được lau chùi sáng bóng như tấm gương, ánh sáng của điện thoại chiếu lên đó còn có thể nhìn rõ được khuôn mặt của mình.

Thẩm Tiếu Tiếu nhìn chăm chú vào ảnh phản chiếu của mình trên tấm bài vị, gương mặt trên đó khẽ nhíu mày, em nhìn thẳng vào mắt mình, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó. Cảnh tượng này thật kỳ lạ, Thẩm Tiếu Tiếu nhìn mình vài lần, em cứ nhìn như vậy, nhìn mãi… Trong lòng em chợt có cảm giác kỳ lạ.

Mắt mình… Có phải không hề chớp không?

Thẩm Tiếu Tiếu lập tức chớp mắt, hình ảnh phản chiếu của em cũng chớp theo, tất cả như bình thường. Thẩm Tiếu Tiếu thở một hơi dài nhẹ nhõm, em thấy vừa rồi mình có suy nghĩ thật kỳ lạ, thế mà em lại nghĩ đó không phải là mình.

Nếu không phải là mình vậy đó là ai chứ?

Thẩm Tiếu Tiếu nheo mắt cười, em đặt bài vị về lại vị trí cũ, cuối cùng em liếc nhìn bài vị một lần nữa, chỉ thấy khuôn mặt phản chiếu trên bài vị vẫn vô cảm, chỉ có đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm vào em.

Tay của Thẩm Tiếu Tiếu run rẩy, em lùi lại một bước, đợi đến khi bình tĩnh nhìn lại, hình ảnh trên bài vị đã trở lại bình thường.

Dường như chẳng có gì xảy ra.

Thẩm Tiếu Tiếu lắc đầu, chắc chắn là em đã bị bầu không khí ở đây dọa sợ, nhưng ở đây không có gì đáng sợ cả, chưa kể trong tay chị em đang giữ bùa bảo vệ cả ba người mà sư phụ đưa cho, riêng em cũng tự có cách bảo vệ bản thân. Tự trấn an bản thân xong, em tiếp tục kiểm tra những nơi khác, tuy trong lòng có chút bất an nhưng em không quá bận tâm.

Em cầm bài vị cuối cùng, đây là bài vị tên "Tôn Bách Bộ".

Mặt trước bài vị vẫn bóng loáng, nhưng mặt sau có một số vết xù xì, như thể được khắc cái gì lên đó. Thẩm Tiếu Tiếu lật mặt sau của bài vị, chỉ thấy trên đó có khắc một con mắt, cùng với một số đường kẻ, rất giống như dòng nước.

Điều này không đúng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!