Chương 15: (Vô Đề)

Bánh bao trong tay Thẩm Tiếu Tiếu rơi xuống đất, em sửng sốt giây lát rồi vội vàng nhặt lên: "Quy tắc 3 giây!" Nhưng chẳng mấy chốc em đã không còn quan tâm đến chuyện bánh bao có còn ăn được không nữa, bộ não chậm chạp của em điên cuồng làm việc: "Không phải con của họ nghĩa là sao ạ?" 

Khương Yếm: "Bị lừa bán."

Thẩm Tiếu Tiếu trợn trắng mắt, vô cùng khiếp sợ: "Nhưng mà…"

Khương Yếm lấy một cái bánh bao, so với việc trả lời Thẩm Tiếu Tiếu thì cô muốn ăn hơn: "Đừng hỏi chị, hỏi chị em đi."

Thẩm Tiếu mang theo khao khát được biết nhìn Thẩm Hoan Hoan.

Thẩm Hoan Hoan nhìn cái bát trước mặt, ánh mắt vô cùng tập trung, cuối cùng cô nàng nói: "Hình như chị hiểu ra rồi."

Thẩm Tiếu Tiếu chồm người về trước: "Nói mau nói mau."

"Trước đó chị đã nghĩ là…" Thẩm Hoan Hoan trầm ngâm: "Phức cảm tự ti sẽ đi theo con người suốt cả đời, Nhị Tráng và những đứa trẻ khác bị nhồi nhét vào đầu những ý nghĩ sai lệch về ngoại hình khiến các em ấy luôn cảm thấy mình xấu xí, tự ti mẫn cảm, thật sự rất đáng thương."

"Nhưng nếu bọn trẻ vốn không phải là người của thôn thì dễ giải thích rồi. Chúng là người ngoài thôn, còn những đứa trẻ dị tật mới là con ruột của thôn dân. Người dân trong thôn không muốn nghe lời đàm tiếu về những đứa trẻ dị tật từ miệng người ngoài nên từ nhỏ đã thao túng tâm lí của chúng, nâng cao địa vị của những đứa trẻ dị tật." 

"Thôn dân không quan tâm tâm lý bọn trẻ có khoẻ mạnh hay không, chúng có nhiệm vụ sinh con đẻ cái, gen đời sau phải khác đi để giảm thiểu tình trạng dị tật bẩm sinh."

Thẩm Tiếu Tiếu mất một lúc để tiêu hoá câu chuyện, em hỏi: "Nhưng không phải đứa trẻ nào được sinh ra từ hôn nhân cận huyết cũng 100% bị dị tật bẩm sinh, vẫn có khả năng đứa trẻ sinh ra hoàn toàn bình thường, vậy chúng cũng bị coi là xấu xí trong mắt những đứa trẻ bị lừa bán đến đây à?" 

Thẩm Hoan Hoan: "Chỉ cần đừng để chúng tiếp xúc quá nhiều với những đứa trẻ bị lừa bán là được, dù sao thì… Tám, chín tuổi là có thể mang thai được rồi, sau đó những công cụ sinh dục bị lừa bán tới đây có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện dưới ánh mặt trời nữa."

"Mẹ, cái quái gì thế này?" Thẩm Tiếu Tiếu vỗ bàn đứng dậy, chửi rủa một hồi rồi sực nhớ ra điều gì, em liếc sang Thẩm Hoan Hoan, rụt cổ lại.

Nhưng lần này Thẩm Hoan Hoan không dạy bảo em mà lại nhìn Khương Yếm: "Em nói có đúng không?"

Khương Yếm: "Hiện tại thì chị cũng nghĩ thế."

Thẩm Hoan Hoan mỉm cười, cô nàng cố gắng suy đoán tiền căn hậu quả của sự việc.

"Em nghĩ không đơn giản chỉ vì sinh ra trẻ bị dị tật bẩm sinh mà họ mạo hiểm lừa bán trẻ em đâu, phải là hậu quả phải nghiêm trọng hơn như thế nên họ mới nghĩ đến con đường này."

Khương Yếm tiếp lời: "Tử vong."

Thẩm Hoan Hoan trầm mặc một lúc: "Đúng, tử vong."

"Gen xấu của thôn này không chỉ có khả năng gây dị tật mà còn có thể gây nguy hiểm đến tính mạng."

"Nếu là vậy, trẻ sinh ra không đến một, hai tuổi là qua đời, dân cư thôn Tằm thưa thớt, vậy nên rất có thể tình trạng gen xấu phát triển này đã xảy ra từ thế hệ trước, hoặc thế hệ trước nữa chứ không phải thế hệ này. Những đứa trẻ dị tật đã xuất hiện từ lâu nhưng ngay từ đầu đã không được coi trọng, mãi đến khi sinh ra càng nhiều đứa trẻ bị dị tật, chúng lại không sống được lâu, dân cư trong thôn dần dần giảm bớt thì thôn dân mới tá hoả.

Có điều, ở thôn trang hẻo lánh bần cùng này, người đi ra không thể trở về, người bên ngoài không mò đến nên bọn họ đánh chủ ý lên bọn trẻ con ngoài thôn, lừa chúng đến đây để thay máu cả thôn."

Khương Yếm không nói gì nhưng nét mặt cô tỏ rõ sự đồng tình với lí do của cô nàng.

Thẩm Hoan Hoan thở dài.

Cô nàng đẩy hết thức ăn trên bàn sang cho Khương Yếm: "May mà chuyện còn cứu vãn được, Hà Diệu Diệu và Nhị Tráng vẫn ổn, có lẽ những đứa trẻ khác cũng không sao, còn kịp."

"Lát nữa chúng em sẽ đến nhà thờ tổ với chị, chị muốn tìm gia phả à?"

Dù sao cũng chỉ có gia phả là ghi lại cụ thể nhân khẩu và năm sinh năm mất của thôn dân thôn Tằm thôi.

Khương Yếm: "Cứ coi là thế đi."

Thẩm Tiếu Tiếu với tay lấy thêm một cái bánh bao nữa.

Em thấy bây giờ chị gái mình rất giống học sinh giỏi thi được 100 điểm được thầy cô khen, còn em thì ngủ hết cả tiết không biết mình còn phải đi thi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!