Chương 13: (Vô Đề)

Là trưởng thôn.

Ông ta dí sát mặt lên trên cửa sổ, không mấp máy miệng nhưng tiếng nói lí nhí cứ liên tục truyền vào trong phòng.

Khương Yếm khẽ cử động, rõ ràng bản thân không nhìn thấy quỷ, mà là d*c v*ng… Trưởng thôn đang nói chuyện với ai đó, mà ông ta lại không muốn bị ba người nghe được cuộc trò chuyện này, do đó "d*c v*ng" của ông ta là muốn biết ba người có đang ngủ say hay không.

Nhưng d*c v*ng cũng chỉ là d*c v*ng, là tiềm thức, là thứ muốn làm nhưng không bao giờ làm được, đầu người không thể quay một trăm tám mươi độ được, dù sao mắt người cùng không thể nhìn thấy được d*c v*ng.

Vì vậy cho dù Khương Yếm có nhìn gương mặt đang mỉm cười đó, trưởng thôn cũng không biết được Khương Yếm đã tỉnh.

Khương Yếm thu lại nụ cười trên môi, cô thả lỏng cơ mặt, vùi đầu vào trong chăn, giả vờ mình còn đang nằm trên giường, sau đó nhón chân đến bên cạnh cửa sổ, dí sát người vào bức tường, cả quá trình không phát ra một tiếng động.

Nếu như trưởng thôn đường đường chính chính đứng nói chuyện thì cô sẽ tiếp tục ngủ, nhưng nếu như không muốn cho cô nghe, làm sao mà cô lại không nghe được cơ chứ?

Khương Yếm nhắm mắt lại, tiếng nói cứ liên tiếp truyền đến tai cô.

Theo cuộc đối thoại, hai người bên ngoài đang thu thuốc phơi ở bên ngoài vào, dưới sự chỉ huy của trưởng thôn, Vương Quế Lan cầm từng giỏ thuốc đổ vào trong thùng.

Trưởng thôn nói rất nhỏ, như thể sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của người trong phòng.

"Trong nhà có người ngoài đúng là rất bất tiện, khụ… Nếu mấy người đó lại hỏi…"

Ông ta ghìm giọng xuống để không phát ra tiếng ho, bởi vì dùng lực quá mạnh nên eo cong hết cả xuống, cả người ông ta càng ngày càng run lên bần bật, giống như cành cây khô trong gió đông lạnh, dường như sắp bị bẻ gãy.

"Nhanh hơn nữa… Sắp hai giờ rồi, chút nữa cháu đi tìm Bảo Dân, đưa những thứ này cho nó, với lại…"

Trưởng thôn nói càng ngày càng nhỏ, dường như chỉ thì thầm trong không khí, Khương Yếm tiến lại gần cửa sổ, cô muốn nghe thêm nội dung phía sau. Nhưng giọng nói của ông ta thực sự quá nhỏ, hoàn toàn bị ghìm lại ở trong họng, Khương Yếm không nghe thấy gì, Vương Quế Lan cũng không hỏi.

Rất hiển nhiên Vương Quế Lam biết hôm nay phải làm gì, vì vậy cho dù không nghe rõ lời của ông ta nói thì chị ta cũng có thể hiểu được.

Cuối cùng cũng thu hết thuốc vào, tiếng "cót két" vang lên, cánh cửa đóng lại, Vương Quế Lan rời đi, Khương Yếm bất lực nhắm mắt lại. Nhưng rất nhanh, cô đã mở trừng mắt ra, nín thở.

Tiếng ho bị kìm nén bấy lâu vang lên, ánh trăng bị che khuất, ánh sáng trong phòng càng ngày càng tối, một bóng lưng còng tiến đến gần chân cô.

Trưởng thôn nhìn vào trong cửa sổ.

Lần này là người đang nhìn.

Khương Yếm không có cách nào đảm bảo rằng cái gối đó có thể lừa được ông ta, vì để tránh những phiền phức không đáng có, cô tính làm một số cách phòng hộ, thế là cô cũng tiến đến gần cửa sổ.

Trưởng thôn vừa dí mặt vào gần cửa sổ thì phát hiện trên cửa sổ có một lớp sương trắng xóa, không nhìn rõ trong phòng có cái gì. Ông ta giơ tay ra lau, nhưng không lau sạch được.

Ồ, sương mù xuất hiện từ bên trong phòng.

Ông ta ngơ ngác xoay đầu, sau đó lại dí mặt lên trên cửa sổ, một âm thanh chói tai vang lên, mặt của ông ta bị ép đến biến dạng, nhưng vẫn không thể nhìn rõ cảnh tượng ở bên trong.

Mấy phút sau, sau một hồi rình mò không có kết quả ông ta mới thu mắt lại, ho nhẹ rồi rời đi.

"Phù…"

Phía bên kia cửa sổ, Khương Yếm thở phào nhẹ nhõm, cửa sổ nhỏ lập tức bám đầy sương mù. Khương Yếm cảm giác cảnh tượng vừa rồi rất quen thuộc, cô nghĩ một lúc, cô phát hiện mình đã nhìn thấy cảnh tượng này rất nhiều lần.

Dù sao trong cuộc sống luôn có rất nhiều cửa sổ mờ ảo không nhìn rõ, mới có, cũ có, có cái bị sương mù bao phủ, bám đầy bụi cũng có, chẳng qua lúc đó, góc nhìn của trưởng thôn là cô.

Khương Yếm càng nghĩ càng thấy xa vời, khi cô nghĩ đến đêm khuya, đằng sau lớp kính không thể nhìn thấy gì đều có người há mồm, dùng miệng để chặn cửa sổ, thôi cô không suy nghĩ linh tinh nữa…

Suy nghĩ của Khương Yếm quay trở lại hiện tại.

Vẫn có phát hiện, không uổng công cô liên tiếp bị dọa trong giấc mơ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!