Vẻ mặt của Nhị Tráng khá bối rối.
Khương Yếm lấy chiếc bánh mì nhân đậu đỏ mà Thẩm Tiếu Tiếu đưa cho cô từ trong túi ra, sau đó nhẹ nhàng đặt nó lên cửa sổ: "Đây là quà tạ lỗi."
Thôn Tằm vô cùng hẻo lánh, từ khi sinh ra đến nay, Nhị Tráng chưa từng rời khỏi thôn, hơn nữa thôn đã tự cung tự cấp được khoảng thời gian dài, mỗi khi trang trải cuối năm, thi thoảng mới có người ra ngoài mua một số món đồ Tết giá rẻ, đã lâu rồi cậu bé chưa được ăn đồ ăn vặt trong thành phố.
Nhị Tráng hơi ngập ngừng nhìn Khương Yếm.
Khương Yếm ân cần mỉm cười: "Ngọt lắm, em có muốn thử không?"
Nếu Trình Quang ở đây và nhìn thấy nụ cười của Khương Yếm, cậu sẽ rút lui khỏi hiện trường ngay lập tức, tuy nhiên, Nhị Tráng vẫn còn nhỏ, cậu bé không hiểu rằng mỗi món quà mà Khương Yếm đưa ra đều có ghi rõ giá cả. Cậu bé cầm lấy chiếc bánh không chút phòng vệ, xé gói và cắn một miếng lớn.
Cậu bé ăn rất nhanh, sau khi ăn xong, cậu bé lại nhìn ra cửa sổ.
Ở đó xuất hiện một túi bánh quy kẹp nhân được đóng gói tinh xảo.
Lần này do Thẩm Hoan Hoan để ở đó.
Thẩm Hoan Hoan thường quen mang theo các loại đồ ăn vặt vì Thẩm Tiếu Tiếu ham ăn, hôm nay cũng vậy, cô nàng nháy mắt với Khương Yếm. Dẫu vừa rồi cô nàng không biết Khương Yếm đang nói cái gì, nhưng trẻ con đúng là đối tượng lý tưởng để hỏi thăm tin tức.
Khương Yếm: "Em muốn ăn nữa chứ?"
Nhị Tráng vội gật đầu.
Khương Yếm thuyết phục một cách khéo léo: "Chị gái này cũng có đồ ăn vặt nhưng chị ấy chỉ đưa chúng cho những đứa trẻ xinh đẹp trong thôn này thôi, nếu em có thể giúp chị mang đến cho các bạn." Cô dừng lại và liếc nhìn về phía cửa: "Em cũng sẽ được phần nhỏ coi như là phần thưởng. "
Nói xong, Khương Yếm ra hiệu cho Thẩm Hoan Hoan lùi lại vài bước và đi về phía cửa phòng.
Chỉ trong chốc lát, cánh cửa được nhẹ nhàng đẩy ra, Nhị Tráng rón rén đóng cửa phòng lại rồi đi theo họ đến khoảng đất trống bên cạnh.
Sau khi chắc chắn không quấy rầy giấc ngủ của ba mình, Nhị Tráng vội vàng hỏi: "Thật ạ?"
Thẩm Hoan Hoan làm theo lời Khương Yếm, cô nàng móc ra một túi kẹo từ trong túi và lắc về phía cậu bé.
Nhị Tráng nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Nhưng mấy em ấy không ăn thứ này được. "
Khương Yếm hiểu, cô nói: "Bởi vì những đứa trẻ xinh đẹp ấy còn quá nhỏ tuổi à?"
"Đúng vậy, bọn trẻ vẫn chưa mọc hết răng." Nhị Tráng xoa tay: "Nhưng em có thể ăn thay chúng!"
Khương Yếm từ chối lời đề nghị: "Quên đi, em không có đẹp."
Mặc dù Nhị Tráng thừa nhận cách nói này, nhưng cậu bé vẫn muốn có "phần thưởng" vì đã chuyển đồ giúp, vì vậy cậu bé vắt óc bắt đầu nghĩ cách. Một lúc lâu sau, đôi mắt của cậu bé sáng ngời: "Em biết rồi!"
Khương Yếm: "Hả?"
"Em có thể đưa nó cho anh chị của chúng trước và để họ giữ nó, đợi đến khi bọn trẻ lớn lên thì sẽ đưa nó cho chúng ăn!"
Đúng là một cách giải quyết đầy trẻ con.
Khương Yếm cười khẽ: "Cách hay đấy."
"Nhưng sao em biết chúng bảo quản như thế nào, nếu là chị, chắc chắn chị sẽ ăn vụng."
Nhị Tráng bĩu môi: "Họ không dám đâu, nếu bị bắt gặp đang ăn vụng đồ ăn của em bé thì sẽ bị đánh bằng gậy đó."
Thẩm Hoan Hoan nghe thấy điều gì không đúng lắm: "Đánh ư?"
Nhị Tráng đương nhiên gật đầu: "Đúng đó, những đứa trẻ xinh đẹp được chọn món ngon ăn trước, những đứa xấu xí không thể tranh giành với chúng. Những đứa trẻ đó đẹp nhất trong thôn nên cái gì cũng phải tốt nhất! Đây chính là... Ừm, hình như nó được gọi là luật lệ trong thôn." Cậu bé chống tay lên hông như một ông cụ non và nhìn về phía hai người: "Em nghe ba kể rằng các chị đến từ một thành phố lớn?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!