Long Ngọ và Thi Sơn Thanh đến thành phố A vào mùng 3 Tết. Ninh Trừng đã chờ ở sân bay từ sớm, vừa thấy bọn cô đến thì lập tức chạy tới.
"Chị ơi, chúc mừng năm mới! Chúng ta đi thôi chị!" Ninh Trừng lôi kéo Long Ngọ, nhân tiện chúc Tết Thi Sơn Thanh.
Long Ngọ vốn chỉ định đi thăm Ninh Trừng, lại không ngờ nhà dì của Ninh Trừng cũng chính là bố mẹ của đội trưởng cũng đón Tết ở nhà họ Ninh. Nhưng chỉ có Thi Sơn Thanh biết nội tình, còn những người khác đều đối xử với Long Ngọ như một người bạn tốt của Ninh Trừng.
Thi Sơn Thanh luôn chú ý đến vẻ mặt của Long Ngọ, ngoại trừ vẻ hoảng hốt ban đầu thì sau đó không phát hiện ra vẻ khác thường, cậu mới thoáng yên lòng.
"A a a, chị ơi, sang học kỳ sau chị có thể ở trường mấy ngày không?" Ninh Trừng quấn lấy Long Ngọ không tha, sắp khóc đến nơi, "Về sau em thật sự chỉ ở có một mình thôi đó!"
Long Ngọ nghiêm túc suy nghĩ một lúc mới nói: "Em có thể tìm Trương Liêu để ở chung mà."
"…" Ninh Trừng nhìn xung quanh, may mà mọi người không ở gần nên không nghe được, nếu không Trương Liêu sẽ gặp xui xẻo mất.
"Thế thì về sau chị sẽ ở chung với anh Thi ạ?" Ninh Trừng nói sang chuyện khác, "Ôi, qua một năm nữa là bọn chị có thể kết hôn rồi."
Long Ngọ gật đầu: "Ừ."
"Sau này chị sẽ làm cảnh sát hình sự ạ? Em nghe nói việc này nguy hiểm lắm, còn khổ nữa." Ninh Trừng lo lắng nói, "Đến lúc đó chị bận việc chị, anh lại phải quản lý công ty cũng bận, mối quan hệ của anh chị mà phai nhạt thì biết làm sao chứ?"
Cho tới bây giờ Long Ngọ chưa từng nghĩ đến phương diện này, cô muốn làm cảnh sát hình sự hoàn toàn là do cô hứng thú, còn có Lôi Thật giật giây nên việc nghĩa chẳng từ nan. Từ đầu tới cuối Thi Sơn Thanh đều luôn ủng hộ cô, hơn nữa còn không ngừng điều chỉnh thời gian của mình để phối hợp với Long Ngọ.
Liếc mắt nhìn Ninh Trừng, Long Ngọ cũng không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào, đành giữ im lặng.
Ninh Trừng thấy thế liền cho rằng đã nói trúng nội tâm của Long Ngọ, cau mày nói: "Chị ơi, hoa đào của anh Thi vẫn vượng như thường. Anh ấy kết hôn với chị khi còn quá trẻ, mà mấy cô nàng không biết xấu hổ thì nhiều lắm, chị phải trông chừng anh ấy chứ!"
Chúc tết xong, Thi Sơn Thanh liền dẫn Long Ngọ về nhà mình ở một đêm. Lúc nằm trong phòng Thi Sơn Thanh, Long Ngọ bỗng nhiên lặp lại lời của Ninh Trừng hôm nay.
Thi Sơn Thanh nghe xong thì oan ức nhào vào người Long Ngọ, chớp chớp đôi mắt đáng thương nói: "A Ngọ này, vì sao Ninh Trừng lại không lo cậu chạy nhỉ? Ngày nào tớ cũng lo lắng đây. Trước đó cô có nói lúc tiểu học cậu luôn được nam sinh cho quà vặt nữa kìa!"
"…" Long Ngọ ngồi phịch lên giường, nhìn trần nhà xa lạ rồi nghĩ, có chuyện này hả? Vì sao cô hoàn toàn không có ấn tượng gì cả?
"Sau này tớ sẽ trông chừng A Ngọ thật kỹ, không cho bất cứ ai cướp cậu đi. Cậu là của một mình tớ, cậu đã nói sẽ tốt với tớ rồi!" Thi Sơn Thanh vờ ngây thơ làm nũng, nói toàn bộ lời trong lòng.
Chẳng qua từ trước đến nay Long Ngọ cũng không nhận ra cô không hề phản đối câu "tốt với tớ" của Thi Sơn Thanh.
"Được." Long Ngọ đáp ứng, sau đó bỏ thêm câu nữa, "Tớ cũng sẽ trông chừng cậu."
Thoáng cái đã hết Tết, hai tháng sau Long Ngọ và Thi Sơn Thanh thuận lợi tốt nghiệp sớm. Long Ngọ tiếp tục theo Lôi Thật chạy khắp nơi, Thi Sơn Thanh cũng vào thẳng công ty để tiếp quản tất cả mọi chuyện trong tay Thi Lợi Hành.
Phụ huynh hai nhà giống như đã vào giai đoạn nghỉ hưu non, cả ngày không biết làm gì, lần trước còn bàn với nhau sẽ đi du lịch. Về phần Thi Sơn Thanh và Long Ngọ cũng đã đổi cách xưng hô với bố mẹ của đối phương, tuy rằng hôn còn chưa kết, cũng đã bước vào trạng thái hôn nhân trước thời hạn.
Hai năm sau.
"Hôm nay anh đến đón em đấy, bố mẹ đang chờ ở nhà rồi." Thi Sơn Thanh cẩn thận giúp Long Ngọ buộc gọn mái tóc đen dài còn dày của cô lại.
Long Ngọ "Ừ" một tiếng, nói: "Chắc sáu giờ là em nghỉ đó."
Hôm nay là sinh nhật Long Hoành, người lớn nói phải đến mừng thọ ông. Thi Sơn Thanh đều tự điều chỉnh thời gian của mình, nhưng hôm nay Long Ngọ vẫn phải đi làm.
"Không phải trước đó đã nói là sẽ đi Mỹ à? Sao mấy ngày nay vẫn ở nhà nhỉ?" Long Ngọ ngồi trên xe bỗng nhiên nghĩ ra rồi hỏi.
Thi Sơn Thanh không để ý lắm, nói: "Hoãn rồi, sinh nhật của bố quan trọng hơn mà."
"Anh đâu thể trì hoãn như thế." Long Ngọ học giọng điệu của mẹ cô mà lặp lại, "Làm ăn mà để lỡ là không tốt đâu."
Thi Sơn Thanh thiếu chút nữa là lệch tay lái, vui vẻ nói: "A Ngọ này, em học câu này của ai đấy?"
"À, mẹ em." Long Ngọ thành thật nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!