Chương 73: (Vô Đề)

Bởi vì có Thi Sơn Thanh ở một bên che chắn, nên hai vợ chồng Trần Tú không hề phát giác ra sự khác thường của Long Ngọ. Đợi sau khi ăn xong cơm chiều, Long Ngọ vào phòng liền trực tiếp ngồi xuống ghế, không nhúc nhích.

Thi Sơn Thanh đóng cửa lại liền nhìn thấy cảnh này. Cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết từ khi Long Ngọ thấy cậu mở chai rượu kia ra thì biểu tình vẫn luôn không đổi. Không lập tức tới gần Long Ngọ, Thi Sơn Thanh dựa vào cửa cảm thấy có vài phần sáng tỏ.

Có thể khiến A Ngọ phản ứng lớn như vậy, cậu chỉ biết có một người, mà người đó cậu chưa từng gặp qua. Nhưng lúc trước mời Trương Liêu và Ninh Trừng đến mừng tân gia, qua những câu của Ninh Trừng, Thi Sơn Thanh cũng đã đoán được.

Đến gần Long Ngọ, Thi Sơn Thanh ngồi xuống rồi tựa đầu vào đùi Long Ngọ, dịu giọng hỏi: "Ninh Trừng là em họ của đội trưởng à?"

Sau khi Long Ngọ hoàn hồn liền nhịn không được mà dùng tay níu tóc của Thi Sơn Thanh để che giấu sự bất lực của mình, cúi đầu đáp: "Ừ."

Thi Sơn Thanh để mặc động tác của Long Ngọ, cằm gác trên đùi cô, cười nói: "Đây là duyên phận, A Ngọ không vui sao?"

Long Ngọ chỉ là trong lúc nhất thời chưa thể tiếp nhận nổi. Có thế nào cô cũng không ngờ vừa trở lại trường đã ở cùng chỗ với em họ của đội trưởng. Bây giờ nhớ lại, thì từ lần đầu tiên cô thấy Ninh Trừng, dường như đã có mấy lần cô đã xem Ninh Trừng là em họ của đội trưởng mà đối đãi, vì Ninh Trừng quá giống người em họ mà đội trưởng hay nhắc. Có điều cô vẫn luôn nghĩ em họ của đội trưởng sẽ có khuôn mặt của người dân tộc thiểu số, cho dù đội trưởng có nói em họ mình trắng bóc thế nào đi chăng nữa.

"Tớ thật sự không ngờ." Long Ngọ rầu rĩ nói.

Thi Sơn Thanh hơi ngẩng đầu, dùng ngón tay thon dài cuốn lấy tay Long Ngọ, dịu dàng nói: "Chuyện thế này chẳng ai ngờđược, nhưng trùng hợp nhiều như thế nói không chừng là do đội trưởng sắp xếp đấy, A Ngọ phải vui vẻ mới đúng."

".. Ừm." Sắc mặt Long Ngọ đã dần dễ nhìn hơn, còn cười với Thi Sơn Thanh nữa, tuy rằng gần như không được rõ.

"Thanh Thanh, cậu đừng rời xa tớ nhé." Long Ngọ bỗng nhiên mở miệng nói.

Lúc trước bởi vì Nhạc Thư nên Thi Sơn Thanh không muốn Long Ngọ gọi cậu bằng cái tên giống vậy nữa, cuối cùng liền quyết định gọi là "Thanh Thanh". Cách gọi này có ý nghĩa đặc biệt với cậu, để Long Ngọ gọi cậu cũng không sao, vì cậu đã thông suốt rồi.

Thi Sơn Thanh hoảng hốt một lúc, sau đó mặt giãn ra, cười đến là dịu dàng: "Sẽ không đâu, mãi ở bên A Ngọ."

Hai người tâm ý tương thông liền song song ngã xuống chiếc giường vừa được trải ga một cách tự nhiên. Xuyên qua rèm cửa sổ chưa kéo, ánh trăng thánh khiết bên ngoài sáng vằng vặc, tựa như đang khẽ mỉm cười, rọi ánh trăng lên tất cả đôi tình nhân trên khắp thế gian.

* * *

Khi họ thức dậy vào buổi sáng, Long Hoành và Trần Tú đã ra khỏi nhà, chỉ để lại tờ giấy và nồi cháo vừa nấu chín tới.

Thi Sơn Thanh dậy sớm hơn Long Ngọ, cậu để lại nụ hôn trên mặt Long Ngọ rồi mới ra ngoài. Rửa mặt xong đi ra thì nhìn thấy tờ giấy trên bàn, Thi Sơn Thanh cười cười rồi xoay người đi lấy quần áo đặt ở đầu giường, sau đó mới gọi Long Ngọ dậy.

Mỗi lần Long Ngọ thức dậy vào những lúc thế này thì đều lộ ra vẻ mặt hối hận, Thi Sơn Thanh nhìn trăm lần vẫn không chán.

"A Ngọ, đôi khi dậy muộn một chút cũng không sao mà." Thi Sơn Thanh ôm Long Ngọ, mùi thơm nhàn nhạt trên người cậu nháy mắt vây quanh cô, "Cậu xem, bây giờ mới tám giờ, đã muộn đâu."

Long Ngọ nhìn Thi Sơn Thanh đưa đồng hồ qua với vẻ mặt không thay đổi, nhưng sự chú ý lại bị cổ tay của cậu hấp dẫn. Không thể không nói mỗi một chỗ trên người Thi Sơn Thanh đều hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của Long Ngọ. Tuy rằng cho tới bây giờ Long Ngọ vẫn chưa từng nói mình thích kiểu người như thế nào, nhưng Thi Sơn Thanh tựa như là người đo ni đóng giày cho cô vậy.

"Đừng giận mà, về sau tớ sẽ gọi cậu sớm hơn được không?" Thi Sơn Thanh không hề chú ý thấy Long Ngọ đang thất thần, vẫn nhẹ giọng dỗ cô. Thỉnh thoảng cậu không khắc chế nổi mình, buổi tối thì quấy rối, buổi sáng thấy Long Ngọ ngủ say lại muốn cô ngủ thêm một lúc. Long Ngọ không có phòng bị với cậu, chỉ cần động tác của cậu nhẹ nhàng hơn, thì hoàn toàn không đánh thức cô.

"Bố mẹđi rồi à?" Long Ngọ nghe được bên ngoài rất im ắng, đột nhiên hỏi.

Thi Sơn Thanh cũng không kinh ngạc vì suy nghĩ nhảy vọt của Long Ngọ, cậu nghiêng người lấy quần áo qua rồi nói: "Ừm, đi lúc bảy giờấy. Chú có hầm cháo cho bọn mình đấy."

Lúc trước Thi Sơn Thanh thích nằm lỳ, thỉnh thoảng ngủ không ngon khi thức dậy sẽ còn mơ màng nữa. Nhưng hiện tại cậu rất ít khi như vậy, vì Thi Sơn Thanh đã tìm được niềm vui mới rồi.

Long Ngọ có thói quen nhanh nhẹn rời giường vào mỗi ngày, lúc Thi Sơn Thanh còn đang cúi đầu cài nút áo thì cô đã mặc quần áo xong xuôi. Nhưng chỉ cần tiết tấu của Long Ngọ bị quấy nhiễu, cô sẽ rối liền.

Tỷ như bây giờ, bởi vì dậy muộn nên Long Ngọ sẽ ngồi ngẩn người ở trên giường, vì không biết mình muốn làm gì tiếp theo. Lúc này Thi Sơn Thanh sẽ giúp Long Ngọ mặc quần áo vào thật từ từ, sau đó dắt cô đi rửa mặt.

Vào lúc này Long Ngọ dễ lừa nhất, bình thường nếu có yêu cầu gì thì Thi Sơn Thanh đều sẽ nói vào lúc này. Có điều rất hiếm, vì bất kể cậu muốn làm gì Long Ngọ đều sẽ đồng ý.

"Năm nay A Ngọ có muốn đến thành phố A chúc Tết Ninh Trừng không?" Thi Sơn Thanh gắp một đũa đồ ăn cho Long Ngọ vừa nói.

Long Ngọ ngẩng đầu mờ mịt nói: "Tớđâu phải họ hàng của Tiểu Trừng, đi chúc Tết thế nào được?"

Thi Sơn Thanh không cười ra tiếng, nhưng đáy mắt đã lấp đầy ý cười: "Không phải họ hàng cũng có thể chúc Tết mà, chỉ cần có quan hệ tốt làđược. Cậu đi chúc Tết côấy hẳn sẽ rất mừng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!