Chương 53: (Vô Đề)

"Tôi không sao." Long Ngọ đưa tay vỗ vai Thi Sơn Thanh, an ủi ngược lại.

"… Ừ." Chậm rãi buông Long Ngọ ra, Thi Sơn Thanh thì thào lặp lại, "Cậu không sao là tốt rồi."

Thấy cậu cúi đầu có vẻ không vui, Long Ngọ liền cầm tay Thi Sơn Thanh nói: "Đều đã qua rồi."

Không muốn khiến Long Ngọ nhớ lại chuyện cũ, Thi Sơn Thanh liền điều chỉnh tâm trạng của mình, cười nhẹ nói: "Ừm. A Ngọ muốn chơi gì ở thành phố A nào?"

"Gì cũng được." Long Ngọ lập tức bỏ qua chuyện này.

Đợi đến ngày thi, hai người ngoài gặp nhau ở địa điểm thi, thì tất cả thời gian còn lại đều bận rộn việc của mình. Long Ngọ đã nói với nhà là sẽ đi thành phố A năm ngày.

Trần Tú hỏi Long Ngọ đến thành phố A làm gì, biết cô được bạn mời đi chơi còn tưởng là đi cùng Ninh Trừng, thuận miệng hỏi thêm thì Long Ngọ không chịu nói rõ. Bà ấy lập tức ngửi ra mùi bất thường. Có điều bà ấy không dám hỏi thẳng Long Ngọ, mà đập đập Long Khắc Phương đang nằm ở sô pha nghịch điện thoại, thăm dò: "Hình như em gái cháu mới có bạn mới, cháu có biết không?"

"Thím nói Tiểu Thi ạ?" Long Khắc Phương điều khiển người đàn ông nhỏ trong màn hình, nói mà không ngẩng đầu.

"Tiểu Thi?" Quả nhiên là người bà ấy không biết, Trần Tú nghĩ thầm.

"Đúng ạ, nam sinh kia trông cũng được lắm." Người đàn ông nhỏ rất nhanh đã bị chết, Long Khắc Phương dứt khoát thả điện thoại xuống.

Trần Tú nhíu mày: "Con trai?"

"Dạ." Còn thích Tiểu Ngọ nhà chúng ta nữa, Long Khắc Phương thầm nói trong lòng.

"Ngọ Ngọ nói muốn đến thành phố A chơi, chẳng lẽ là đi với thằng bé ấy?" Lúc này Trần Tú đã thể hiện sự nhạy cảm khi làm mẹ của mình.

Long Hoành đang bưng ly trà thong thả đi đến, hiền lành hòa ái nói: "Tiểu Ngọ có thể ra ngoài chơi là chuyện tốt, bà đừng lo lắng quá." Ông ấy rất tin tưởng con gái mình.

Đây mà là vấn đề lo lắng hay không à? Trần Tú trừng mắt nhìn Long Hoành.

"Thằng bé tên Tiểu Thi kia trông thế nào cháu?" Trần Tú ngồi xuống, cười tủm tỉm hỏi Long Khắc Phương.

Long Khắc Phương vuốt cằm nhớ lại, thật ra anh ấy có dự cảm rằng hai đứa ấy sớm muộn gì cũng thành đôi mà thôi, không bằng hiện tại tạo chút ấn tượng tốt cho em rể.

"Cũng được lắm ạ, nhìn rất có tinh thần." Long Khắc Phương đặc biệt chọn những từ mà ở tuổi này Trần Tú thích nghe, vì Trần Tú là bà mẹ trung niên luôn chạy theo mốt.

"Tinh thần?!" Xấu xí cỡ nào mới phải gượng gạo nói từ này.

"Dạ, rất có khí chất ạ." Long Khắc Phương nhìn Thi Sơn Thanh liền cảm thấy gia cảnh của cậu cũng thuộc loại khá.

"Thật không?" Hứng thú tám chuyện của Trần Tú nhất thời giảm đi phân nửa. Chắc hẳn thằng bé kia không được dễ nhìn cho lắm, con gái và thằng bé ấy hẳn sẽ chẳng có quan hệ gì đặc biệt. Nghĩ thế bà ấy lại thấy hơi mất mát, không biết khi nào con gái nhà mình mới dẫn bạn trai về nhà nữa. Nhớ đến mặt đơ của con gái trong nhiều năm nay, Trần Tú liền nhịn không được mà thở dài.

Hai người đàn ông trong nhà không biết vì sao cảm xúc của Trần Tú lại đột nhiên sa sút. Họ trao đổi ánh mắt mờ mịt cho nhau, rồi giải tán đi làm việc của mình.

Tuy rằng phải đến thành phố A, nhưng lúc ra sân bay Long Ngọ cũng chỉ đeo một chiếc ba lô hơi to mà thôi. Quần áo mùa hè thường mỏng, hơn nữa Long Ngọ lại ngây người trong quân đội ba năm, nên khá thích tinh giản mọi thứ.

"A Ngọ, ở đây!" Thi Sơn Thanh vẫn luôn chờ ở chỗ cửa vào, thấy Long Ngọ thì cậu lập tức đi nhanh đến trước mặt cô.

"Em chào anh Thi." Ninh Trừng bên cạnh nói với Thi Sơn Thanh. Cô ấy nghe nói Long Ngọ muốn đến thành phố A liền lập tức hoãn cuộc hẹn với Trương Liêu, rồi cùng Long Ngọ tới sân bay.

"Ừ, Trương Liêu chờ em ở bên trong đấy." Thi Sơn Thanh nhìn lướt qua Ninh Trừng rồi dời ánh mắt về lại Long Ngọ.

"…" Muốn đuổi cô ấy đi cũng quá trực tiếp rồi đấy. Tuy rằng nghĩ như thế nhưng Ninh Trừng cũng không dám biểu hiện sự bất mãn ra mặt.

Ba người đi vào phòng nghỉ, Trương Liêu vừa thấy Ninh Trừng đã lập tức đứng lên. Cậu ta chào hỏi với Long Ngọ trước, sau đó kéo Ninh Trừng ngồi xuống để nói chuyện.

"Sao thế ạ?" Ninh Trừng mở to mắt nhìn Long Ngọ bên kia. Vất vả mới được đi máy bay với chị cô ấy, cô ấy còn muốn hai người nói chuyện nhiều hơn nữa cơ mà.

"Cho bọn họ chút không gian đi." Trương Liêu nháy mắt ra hiệu với Ninh Trừng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!